Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 1782




Chương 1782

Ngày hôm sau, ông cụ Phạm lại đưa xe đến đón hai người Nguyễn Khánh Linh và Phạm Nhật Minh, hai nhà cùng đi máy bay riêng đến hải đảo.

Đương nhiên là Hiên Viên Minh không cùng đường với bọn họ cho nên đi muộn mất hai ngày.

Lúc bọn họ đến hải đảo thì cũng đã vào đêm.

Bởi vì cũng đã muộn, thêm vào đó là mọi người ngồi máy bay cũng đã mệt mỏi cho nên ông cụ Phạm cũng để cho bọn họ đi nghỉ ngơi sớm.

Mãi đến sáng sớm ngày hôm sau, sau khi tất cả bọn họ ăn sáng xong thì ông cụ Phạm lại đề nghị hai vợ chồng Nguyễn Khánh Linh và Phạm Nhật Minh cùng với vợ chồng của Hoàng Anh và Hà Thanh cùng ra biển câu cá.

Đúng lúc ở đó cũng đang có dụng cụ câu cá, cho nên ông ấy liền bảo Phạm Nhật Minh và Hoàng Anh cùng mình đi lấy.

Chờ đến khi ba người họ đi khỏi thì cũng chỉ còn lại hai người là Nguyễn Khánh Linh và Hà Thanh.

Trước khi rời đi, Phạm Nhật Minh còn ôm Nguyễn Khánh Linh một cái, nói một cách đầy dịu dàng trìu mến: “Chờ anh ở đây, anh đi một chút rồi sẽ về.”

“Được.”

Nhưng còn Phạm Hoàng Anh thì sao?

Sau khi cậu ta nghe ông nội nói xong thì lập tức đứng dậy bỏ đi, thậm chí còn không thèm nói câu nào với Hà Thanh.

Việc so sánh hai người đàn ông này với nhau khiến cho lòng đố kỵ của Hà Thanh dấy lên trong nháy mắt.

Cô ta bóp chặt nắm tay, nhưng nhanh chóng buông tay ra khi những người khác chưa kịp nhìn thấy.

Khi ánh mắt hờ hững của cô ta nhìn xuống bụng dưới của Nguyễn Khánh Linh, cô ta lập tức nhếch mép, trong mắt chợt xuất hiện một chút nham hiểm.

Lúc này, Hà Thanh nói với Nguyễn Khánh Linh bằng cái giọng như thể hai người thân mật lắm: “Khánh Linh, tôi còn chưa kịp chính thức cảm ơn cô về chuyện lần trước, nếu không có cô, có lẽ tôi thật sự không cố gắng nổi mất.”

Nguyễn Khánh Linh nhìn cô ta, cười nói: “Không có gì đâu.”

Cô lại hỏi: “Người đàn ông đó có còn tới tìm em nữa không?”

Không biết có phải là do đôi mắt của Nguyễn Khánh Linh quá trong sáng không mà trong lòng Hà Thanh lại dấy lên một sự lạnh lẽo và bất an kỳ lạ, cảm giác đó giống như là những suy nghĩ trong lòng cô ta đều bị cô gái đứng trước mặt nhìn rõ hết…

Nhưng cô ta biết rằng lúc này cô ta không thể để lộ sự thấp thỏm được.

Vậy nên Hà Thanh cố gắng ép cái cảm giác kì lạ đó xuống, cô ta lắc đầu, nói: “Không tới nữa, từ sau lần tôi cho tên đó tiền thì tên đó không liên lạc với tôi thêm lần nào nữa.”

“Vậy là tốt rồi.”

Nguyễn Khánh Linh cười nói vậy, sau đó cô lại im lặng.

Mà Hà Thanh đang ngồi cạnh cô cũng đang âm thầm quan sát cô.

Dù xuất phát từ mục đích nào, muốn thân thiết với cô hay là muốn ra tay với cô, thì lúc này Hà Thanh đều đang rất muốn tìm thêm đề tài để nói chuyện với Nguyễn Khánh Linh.

Nhưng cô ta nhìn gương mặt của cô gái ngồi cạnh, cô có vẻ hơi mệt mỏi, có lẽ là do không được nghỉ ngơi tốt.

Trong lòng Hà Thanh nảy ra một ý, khiến cho trái tim trong lồng ngực cô ta đập nhanh hơn một chút.