Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 1778




Chương 1778

“Tin tưởng anh được không?”

Anh nâng gương mặt của Nguyễn Khánh Linh lên, đôi mắt đen chăm chú mà nhìn cô, ánh mắt từ trước đến nay vẫn luôn lạnh nhạt đến lúc này có vài phần nhu tình ấm áp, giọng của anh lại còn có chút trầm thấp.

Khiến cho lòng của Nguyễn Khánh Linh cũng được an tâm phần nào.

Cô nhu nhuận gật đầu nói: “Được, em tin anh.”

“Ngoan thật đấy.”

Phạm Nhật Minh cong miệng ôm cô chặt hơn, chẳng qua là sau khi ôm cô vào trong ngực thì ở trong mắt của anh lại xuất hiện thêm một phần lãnh khí.

Anh biết là Hà Thanh là người phụ nữ quỷ kế đa đoan, lại am hiểu diễn kịch trước mặt người khác. Nếu như không bị bắt gặp hẳn hoi thì chắc chắn cô ta sẽ không thừa nhận, nói không chừng còn có thể mượn cơ hội này để tố khổ với ông nội, như vậy sẽ bị cắn ngược lại một cái, chỉ có thể hoàn toàn ngăn chặn cái khả năng này thì mới hoàn toàn làm cho cô ta hết hy vọng.

Một lát sau, Phạm Nhật Minh lập tức đem tất cả những ý nghĩ này vứt ra khỏi đầu của mình, anh cúi đầu nhìn người phụ nữ ở trong ngực mình thì ánh mắt lại mềm xuống.

Điều Khánh Linh lo lắng không phải là sai, nếu như lúc đó đi hải đảo mấy người sớm chiều ở chung không khác nào cho Hà Thanh thêm cơ hội hạ thủ.

Nếu như đến lúc đó anh không bảo vệ được cô…

Phàm là những chuyện liên quan đến an nguy của Nguyễn Khánh Linh thì Phạm Nhật Minh càng muốn bảo đảm sẽ không xảy ra chút sơ hở nào.

Bỗng nhiên đôi mắt của anh híp lại lộ ra vài phần vui vẻ.

Nếu như anh nhớ không sai thì gần đây Hiên Viên Minh mới mua một chiếc du thuyền, còn chưa từng đi ra ngoài biển, hai ngày trước còn la hét là muốn tìm người cùng đi thử.

Vừa tầm lúc này cũng cần đến anh ta.

Vì vậy Phạm Nhật Minh một tay ôm Nguyễn Khánh Linh còn một tay còn lại lấy điện thoại ở trên bàn trà.

Nguyễn Khánh Linh nhìn thấy động tác của anh thì liền thuận miệng hỏi một câu: “Anh lấy điện thoại làm gì vậy?”

Phạm Nhật Minh nói chuyện xong với Hiên Viên Minh thì cười vuốt vuốt đầu của cô: “Anh sẽ tìm mấy người cùng chúng ta đi đến đó, có được không?”

“Ai vậy?”

“Hiên Viên Minh, lần trước đã cùng nhau ăn cơm, em còn nhớ không?”

Nguyễn Khánh Linh liền nhanh chóng nhớ lại sau đó gật đầu nói: “Còn nhớ.”

Mấy người bạn tốt của Phạm Nhật Minh cô đều nhớ rất rõ, mặc dù là trí nhớ của Nguyễn Khánh Linh không tốt nhưng mà những người bạn này của anh đều có vẻ ngoài xuất chúng khiến cho người nhìn qua liền không thể quên được.

Cô còn nhớ rõ người kia tên là Hiên Viên Minh, cũng là một người có tính cách rất đàng hoàng trong mấy người bạn của anh.

Hơn nữa là hình như anh ta còn có cảm tình với Hà Tử Ngưng, mà Hà Tử Ngưng đó thì lại có cảm tình với chồng của cô.

Cho nên ở mức quan hệ này cho dù Nguyễn Khánh Linh không muốn nhớ thì cũng phải nhớ.

Phạm Nhật Minh cũng không biết là ở trong đầu của cô bây giờ vẫn còn đang có những ý nghĩ này lượn quanh, anh chỉ tươi cười cưng chiều khen cô một câu: “Trí nhớ rất tốt.”

Anh lại giải thích nói: “Gần đây cậu ta mới mua một chiếc du thuyền đang muốn chạy thử.”