Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 1776




Chương 1776

Người đàn ông đó nói với giọng ấm áp: “Đừng lo lắng, có anh ở đây rồi, anh sẽ không để em và con xảy ra chuyện đâu.”

Nguyễn Khánh Linh gật đầu rồi “ừ” một tiếng, sự bảo đảm của Phạm Nhật Minh khiến trong lòng cô yên ổn hơn nhiều Cô lại vùi vào trong lòng người đàn ông này, sau đó nghĩ ra một chuyện bèn nói.

“Chồng à, trước kia em vẫn chưa nói với anh. Tối hôm đó khi chúng ta ăn cơm ở nhà cũ em có gặp Hà Thanh ở hồ bơi, khi đó cô ta không để ý đến em mà nói chuyện với một người đàn ông. Cô ta nói người đó chính là người đã phát sinh quan hệ sau khi uống rượu với cô ta trước khi cưới.”

“Cô ta còn nói người đàn ông đó luôn dùng tấm ảnh khi đó của hai người họ để đe dọa cô ta. Khi đó sau khi Hà Thanh phát hiện ra em thì có nói với em chuyện này, trước đó em không cảm thấy có gì kỳ lạ cả, nhưng bây giờ mới nhớ ra và luôn cảm thấy vẻ mặt của cô ta khi đó rất giống với hoảng hốt.”

Phạm Nhật Minh không biết còn có chuyện này, anh nghĩ đến người đàn ông mà Hà Thanh nói luôn đe doạ mình. Có lẽ mối quan hệ giữa hai người bọn họ không hề đơn giản như vậy.

Nguyễn Khánh Linh có thể không hiểu Hà Thanh, nhưng anh lại biết rất rõ tính cách của người phụ nữ này.

Cô ta không phải là người mềm yếu gì, vì vậy cô ta sẽ chỉ cho đối phương tiền chỉ với điều kiện muốn có được thứ mình muốn.

Như vậy Hà Thanh lấy được gì từ người đàn ông đó?

Phạm Nhật Minh suy nghĩ một lúc, thầm nghĩ đợi một lúc để cấp dưới điều tra kỹ ngọn ngành của Hà Thanh đã.

Lúc này người đàn ông này xoa đầu Nguyễn Khánh Linh, nói với vẻ nghiêm túc: “Lần sau nếu như có chuyện gì liên quan đến Hà Thanh nữa thì phải nói cho anh, không được giấu diếm, nghe rõ chưa hả?”

Nguyễn Khánh Linh lập tức gật đầu, lúc này coi như cô vô cùng buồn bực. Nếu như cô không phát hiện kịp lúc thì hậu quả sẽ không thể tưởng tượng được.

Mà cũng không cần Phạm Nhật Minh nhắc nhở, sau này cô chắc chắn sẽ nói tất cả chuyện liên quan đến Hà Thanh cho anh biết.

Đương nhiên Nguyên Khánh Linh cũng không quên nhắc đến chuyện ba tỷ đó.

Khi đó cô nói vẫn rất giận dữ bất bình, luôn cảm thấy đưa những đồng tiền đó cho Hà Thanh không hề đáng giá gì, cho dù có cho con chó nhà mình thì nó cũng sẽ không quay lại cắn cô một miếng như thế này.

Nghe thấy vậy, Phạm Nhật Minh nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt người phụ nữ này, khoé miệng mới nở nụ cười. Anh nhéo lên gò má mềm mềm của cô, nói nửa đùa nửa thật: “Lần này phải chịu thiệt thì ghi nhớ lâu, lần sau thấy cô ta thì phải tránh ra xa một chút. Cho dù có đụng phải cô ta thì cũng phải giả câm giả điếc, để anh xử lý mọi chuyện. Em đừng để bị cô ta lừa nữa là được.”

Nguyên Khánh Linh ngoan ngoãn nghe lời, trong lòng cô vô cùng hối hận. Cô thầm chửi mình quá thông cảm nên suýt nữa làm hại chính mình.

Nhưng khi cô nghe thấy người đàn ông này nói câu tất cả mọi chuyện để anh xử lý, cô vẫn không kìm được sự vui vẻ, đôi mắt tròn xoe sáng như ánh sao. Cả người cô mềm nhũn mà gần sát vào Phạm Nhật Minh rồi nở nụ cười ngọt ngào: “Chồng thật tốt, em hứa sau này có chuyện gì cũng sẽ nói với anh.”

Người phụ nữ ấy chủ động tiến lại gần cùng với giọng nói nhỏ nhẹ mềm nhũn khiến Phạm Nhật Minh vô cùng dễ chịu, anh ôm cô ấy chặt hơn rồi xoa xoa bàn tay nhỏ bé của cô, cười nói: “Em phải nhớ những lời anh nói, nếu như lần sau còn giấu diếm anh chuyện gì nữa thì xem anh dạy dỗ em như thế nào.”

“Vâng.”

Bây giờ Nguyễn Khánh Linh không hề sợ những lời nói này của Phạm Nhật Minh, cho dù anh có muốn “dạy dỗ” mình thì cũng phải để ý đến đứa trẻ trong bụng cô nên không thể làm bậy được.

Cho nên giọng nói của người phụ nữ cũng càng ngày càng không thấy sợ hãi nữa.

Phạm Nhật Minh biết trong lòng cô đang nghĩ gì, nhưng anh không phơi bày mà chỉ nở nụ cười thật sâu.