Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 1772




Chương 1772

Nhưng Lãnh Hàn Vũ cứ khăng khăng không nhắc đến chuyện vừa nãy dù chỉ một từ, và cũng không an ủi cô.

Điều này khiến trong lòng Lãnh Nhược Giai vô cùng phiền não và kìm nén.

Vào lúc này trong xe lại hơi ngột ngạt, vừa nãy Lãnh Nhược Giai uống rượu nên toàn thân cũng khá nóng. Cô ta cũng không suy nghĩ gì mà cởi áo khoác ra, chiếc váy hai dây màu đen bó sát người mà cô ta mặc lộ ra cánh tay và xương quai xanh mảnh khảnh.

Phần cổ của váy hai dây hơi thấp, cộng thêm việc Lãnh Nhược Giai nằm nghiêng ngả. Lãnh Hàn Vũ nhìn qua kính chiếu hậu thì lập tức thu ánh mắt lại.

Anh ta không kìm được mà trách móc: “Ngồi cho tử tế, mặc áo khoác vào.”

Lãnh Nhược Giai bị dạy dỗ vô cùng đột ngột nên không phục mà đáp lại một câu: “Em nóng.”

“Vậy thì mở cửa sổ ra, anh nói lại lần nữa, mặc áo vào.”

“… Em biết rồi.”

Cuối cùng Lãnh Nhược Giai vẫn sợ sự nghiêm khắc của anh cả nên chỉ đành mặc áo khoác lại, nhưng sau khi mở cửa sổ ra cơn nóng trên người cô cũng được giảm xuống rất nhiều.

Cô ta tựa đầu bên cửa sổ nhìn người đàn ông trước mặt, trong lòng nghĩ rằng nhất định sẽ nói tất cả chuyện ngày hôm nay cho ông nội nghe, để ông nội dạy dỗ anh ta. Hừ!

Nhưng lúc này Lãnh Hàn Vũ lại mở cửa xe trước mặt, anh ta bực bội kéo cà vạt của mình xuống, chỉ cảm thấy trong xe cũng bắt đầu trở nên nóng hơn.

Vừa nãy anh ta tuỳ ý liếc mắt, sự nở nang trước bộ ngực trắng nõn nà đập thẳng vào mắt anh ta.

Phải nói bình thường Lãnh Hàn Vũ chịu rất nhiều sự cám dỗ, nhưng lúc nào cũng vậy, nhưng hành động vô thức của em gái lại khiến trái tim anh ta đập mạnh, hai tai nóng lên.

Những lời nói vừa nãy của Lãnh Hàn Vũ nghe thì có ý răn dạy, nhưng thật ra anh ta cũng đang nhắc nhở mình.

Người ngồi ở phía sau là em gái của mình, anh ta không nên có suy nghĩ đê tiện như vậy.

Sau đó khi đi trên đường hai người bọn họ cũng không nói gì.

Khó khăn lắm mới về đến nhà, Lãnh Hàn Vũ dừng xe lại rồi xuống xe, anh ta cũng không nhìn Lãnh Nhược Giai, càng không nói mở cửa xe cho cô ta.

Lãnh Nhược Giai cũng tức giận, mặc dù trong lòng rất khó chịu nhưng cô ta cũng không muốn nhờ Lãnh Hàn Vũ giúp đỡ. Vì vậy cô ta giẫm chân trên đôi giày cao gót mà đi theo phía sau anh ta.

Nhưng mỗi một bước đi của cô ta dường như rất xiêu vẹo, mấy lần còn sắp té ngã. Phía trước mặt lại có một con đường mòn đá cuội, Lãnh Nhược Giai đeo đôi giày cao gót nên không thể đi được.

Cô ta đứng ở nơi đó một lúc, hy vọng Lãnh Hàn Vũ có thể quay lại đỡ cô ta lên. Nhưng kết quả người đàn ông này vẫn bước đi đầu không ngoảnh lại, không hề có ý muốn quay đầu lại chút nào.

Lãnh Nhược Giai lại tức giận, tinh thần không chịu thua lại dâng lên trong lòng.

Không đỡ thì không đỡ, làm như ai thích như thế vậy.

Lãnh Nhược Giai không nói nhiều lời mà cởi đôi giày cao gót xuống rồi dùng tay xách lấy nó, sau đó giẫm đôi chân trần đi trên con đường đá cuội.

Nhưng cô ta đã đánh giá quá cao về sức chịu đựng của bản thân, cũng đánh giá thấp lớp đá cuội ở phía dưới này rồi.

“Á… Đau quá! Đau quá!”

Lãnh Nhược Giai không ngừng hét lên đau đớn để muốn thu hút sự chú ý của người đàn ông phía trước, nhưng cô ta ở phía sau kêu rên một lúc lâu mà cũng không biết người phía trước có nghe thấy hay không. Tóm lại khó khăn lắm cô ta mới kìm nén mà đi hết con đường này, người ta cũng không thèm quay đầu lại.