Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 1769




Chương 1769

Monica xuất hiện, trên gương mặt xinh đẹp giả tạo của cô ta vẫn nở nụ cười mỏng manh vô cùng giả dối.

“Nhược Giai cũng ở đây à? Chuyện này, đã xảy ra chuyện gì vậy?” Monica làm vẻ mặt ngỡ ngàng không biết gì, nhưng rất giống như lúc này cô ta không biết có chuyện gì đang xảy ra vậy.

Lãnh Nhược Giai nhìn thấy con người giả tạo này xuất hiện thì ngọn lửa giận giữ không biết từ đâu đến nổi lên trong lòng, đột nhiên lại có dũng khí để đối mặt với Lãnh Hàn Vũ.

Lãnh Nhược Giai hừ lạnh một tiếng, đi vòng qua Lãnh Hàn Vũ và Monica. Cô ta ngồi xổm xuống chuẩn bị đỡ người đàn ông ở trên mặt đất lên vừa nói: “Em không được phép nhúng tay vào chuyện của anh, vậy sau này anh cũng đừng quản chuyện của em.”

Sau khi nói xong, Lãnh Nhược Giai không hề nhìn biểu cảm của Lãnh Hàn Vũ nữa mà đưa tay lên trên vai người đàn ông đó. Đột nhiên có một bà tay kéo cánh tay của cô ta lại.

Lãnh Hàn Vũ kéo cô ta từ dưới đất lên.

Sự tức giận ngút ngàn âm u toát lên trong đôi mắt anh ta.

Lãnh Nhược Giai dám bảo Lãnh Hàn Vũ không được quản mình? Sao anh ta có thể cho phép chuyện này xảy ra được?

“Anh làm gì vậy?” Lãnh Nhược Giai dùng hết sức lực, muốn thoát khỏi sự khống chế trên cánh tay mình.

Lúc này Lãnh Hàn Vũ nhìn chằm chằm vào cô ta với đôi mắt đen ánh xanh, giọng nói cố kìm nén lại giống như tiếng gầm gừ của thú hoang trước khi ăn mồi. Anh ta tức giận nói: “Lãnh Nhược Giai, xem ra bình thường anh quá cưng chiều em nên giờ em không biết đông tây nam bắc là gì rồi.”

Nói rồi còn chưa để Lãnh Nhược Giai phản ứng lại, Lãnh Hàn Vũ đã bế bổng người phụ nữ này lên rồi vác lên trên vai mình. Anh ta đi qua đám người rồi sải bước rời đi.

Lãnh Nhược Giai bị vác đi như vậy chỉ cảm thấy thể diện của mình bị ném đi hết rồi, hơn nữa tư thế này khiến đầu cô ta ứ máu nên rất khó chịu.

“Lãnh Hàn Vũ, anh mau thả em xuống, có bản lĩnh thì thả em xuống.”

Hai chân của Lãnh Nhược Giai đá lung tung, nhưng cho dù cô ta có giãy dụa như thế nào thì người đàn ông vác cô ta đi vẫn sừng sững không cử động giống như ngọn núi.

Hành động ồn ào này của cô ta vốn không thể rung chuyển được người đàn ông này.

Monica nhìn thấy vậy thì vội vàng đi theo phía sau. Nhìn thấy lần này Lãnh Nhược Giai đấu tranh và tức giận như vậy, cô ta không kìm được mà nhếch khóe môi lên, trong đôi mắt cũng loé lên vẻ đắc ý.

Hừ, ai bảo vừa nãy cô chọc tôi như vậy! Bây giờ cô bị anh trai dạy dỗ cũng đáng đời!

Lãnh Hàn Vũ vác Lãnh Nhược Giai ra khỏi hội sở Kỳ Tích và đi đến bãi đỗ xe, mở cửa xe ra rồi ném Lãnh Nhược Giai vào bên trong. Sau đó anh ta lại dùng sức đóng cửa xe, vốn không hề cho Lãnh Nhược Giai con đường phản kháng.

“Lên xe.”

Lãnh Hàn Vũ nói với Monica.

“Vâng.”

Monica vô cùng ngoan ngoãn khôn khéo mà ngồi ở vị trí ghế phụ phía sau Lãnh Hà Vũ.

Mà lúc này Lãnh Nhược Giai ngồi ở ghế sau ở trong xe giống như một người ngoài.

Điều này khiến cô ta vô cùng bực bội mà tức giận đẩy cửa xe ra, người đàn ông ngồi phía trước đột nhiên lên tiếng nói: “Nếu như hôm nay em xuống xe thì sau này đừng nghĩ đến leo lên nữa.”

“… Không xuống thì không xuống!”

Lãnh Nhược Giai nhíu mày, cuối cùng chỉ dám khẽ oán trách một câu nhưng vẫn ở lại trên xe.