Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 1763




Chương 1763

“Anh là anh trai của em, không quan tâm em thì quan tâm ai đây?” Lãnh Hàn Vũ vươn tay muốn kéo Lãnh Nhược Giai, nhưng cô ta lại linh hoạt né tránh, cùng lúc đó, tay cô ta vẫn đang nắm chặt lấy cánh tay của Monica.

Monica bị cô ta kéo mạnh như vậy, không kịp phản ứng, đúng là có chút đau.

Thêm vào đó Lãnh Hàn Vũ lại trực tiếp coi nhẹ cô ta, vì vậy, để lần nữa thu hút sự chú ý của người đàn ông, Monica thì thào nói nhỏ: “Hàn Vũ, em đau quá.”

Lãnh Nhược Giai nghe xong, lửa giận liền dâng lên, cô ta đâu có dùng nhiều sức lực, không phải chỉ nhẹ nhàng kéo một chút thôi sao? Có đau đến như vậy không?

Giả vờ! Cứ để người phụ nữ này tiếp tục giả vờ đi!

Lần này Lãnh Nhược Giai thật sự nhéo cô ta thật mạnh, nghiến răng nghiến lợi nhìn cô ta nói: “Đau lắm phải không? Vậy thế này thì sao?”

“A! Đau quá đau quá đau quá…”

Cơn đau bất ngờ ập đến khiến Monica không khỏi hét lên, không chỉ như vậy, khuôn mặt cũng có chút méo mó vì đau đớn, nào giữ được dáng vẻ nũng nịu yếu đuối than đau vừa nãy?

Lãnh Nhược Giai thấy thế mới hài lòng, sức lực của cô ta lại buông lỏng, nhưng trên mặt lại lộ ra một nụ cười đắc ý, cô ta cười lạnh: “Cô cứ giả vờ đi.”

Monica nào ngờ tính tình Lãnh Nhược Giai lại vốn cứng rắn như trâu bò, nếu có gì không hài lòng liền thật sự bóp mạnh cánh tay của mình một cách tàn nhẫn.

Trong lòng cô ta vẫn còn sợ hãi, cũng không dám phát ra âm thanh nữa, nhưng lại nước mắt lưng tròng, lã chã sắp rơi nhìn về phía Lãnh Hàn Vũ.

Cuối cùng, người đàn ông mở miệng, giọng nói mang theo cơn giận còn sót lại, anh ta ra lệnh: “Lãnh Nhược Giai, em thả cô ấy ra!”

Lãnh Nhược Giai nghe Lãnh Hàn Vũ nói vậy, vốn đang rất đắc ý, kết quả vẻ giễu cợt trên khuôn mặt cô ta lập tức đông cứng lại, trong mắt cô ta còn có thêm vài phần không thể tin nổi, cô ta mở to mắt hỏi: “Anh trai, anh đang quát em à?”

Không hiểu sao, bây giờ nghe thấy Lãnh Nhược Giai gọi anh trai, lồng ngực của Lãnh Hàn Vũ càng thêm buồn bực.

Anh ta im lặng cau mày, nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trước mặt mình.

Thấy thế, Lãnh Nhược Giai lại cho rằng Lãnh Hàn Vũ đang ghét bỏ mình, cô ta không thể biết mình nên tức giận hơn hay nên ghen tị hơn, cô ta cảm thấy có thứ vốn thuộc về mình đã bị cướp mất.

Cô ta rất không cam tâm và không chịu đựng được cảm xúc này.

Lần này Lãnh Nhược Giai thực sự nhéo cổ tay Monica, như thể muốn dồn hết sự tức giận lên người cô ta.

Monica chưa từng bị bạo hành như thế này, cô ta xuất thân từ một gia đình giàu có, lại là con lai, có ngoại hình xinh đẹp, dáng người cũng tốt, mới tham gia một vài show diễn mà đã là người mẫu hạng nhất trong nước, đợi một thời gian nữa thì cái danh siêu mẫu cũng là trong tầm tay.

Vì vậy, mọi người đều lịch sự khách khí khi nhìn thấy cô ta, ai ngờ hôm nay cô ta lại bị Lãnh Nhược Giai hành hạ chà đạp.

Monica lúc đầu còn giả vờ, nhưng bây giờ cô ta thật sự đau đến mức chảy cả nước mắt, cũng không còn sức lao vào Lãnh Hàn Vũ mà giả vờ đau khổ, cô ta bắt đầu khóc, giãy dụa với tay để thoát khỏi móng vuốt của Lãnh Nhược Giai.

Nhìn thấy bộ dạng không thèm nói đạo lý của Lãnh Nhược Giai, Lãnh Hàn Vũ không khỏi nhíu mày, đôi mắt lạnh lùng, nghiêm nghị nói: “Lãnh Nhược Giai, em còn chưa thôi đi à!”