Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 1755




Chương 1755

Vì thế, Hoắc Thiên Danh cũng cười đáp lại, không tiếp tục nói chuyện riêng với Nguyễn Khánh Linh nữa, sau khi nói lời tạm biệt, anh ta liền lái xe rời đi.

Xe của Hoắc Thiên Danh vừa rời khỏi tầm mắt của hai người, Nguyễn Khánh Linh liền cảm thấy thắt lưng mình bị siết chặt, sau đó cô liền rơi vào lòng của người đàn ông kia.

Cô và Phạm Nhật Minh nhìn nhau, chỉ cảm thấy trong đôi mắt màu đen của anh như đang rất kiềm chế sự tức giận.

“Thích anh ta như vậy sao?”

Quả nhiên, một giây sau Phạm Nhật Minh liền cất giọng trầm trầm hỏi.

Trong lòng Nguyễn Khánh Linh như lộp bộp một tiếng, ngẫm lại vừa rồi mình tán gẫu với Hoắc Thiên Danh vui vẻ quá, nhất thời quên mất Phạm Nhật Minh còn ở bên cạnh.

Theo như tính tình bình thường của đàn ông này, phỏng chừng lúc này đã hất đổ cả vại giấm rồi.

Trong đầu Nguyễn Khánh Linh nhanh chóng xuất hiện ra mấy phương án giải quyết, cuối cùng lựa chọn một phương án ổn thỏa nhất, đó chính là làm nũng giả ngu.

Dù sao chỉ cần mỗi lần cô làm nũng một lát, người đàn ông này cũng không thể không chịu thua.

Lần này cũng giống như vậy.

Nguyễn Khánh Linh ôm lấy eo của người đàn ông này, khuôn mặt nhỏ bé trong sáng lanh lợi, lắc đầu nói: “Không có mà.”

Phạm Nhật Minh thấy cô như vậy, toàn bộ tức giận đều tiêu tan cả, anh có chút dao động, nhưng lại không muốn cứ dễ dàng buông tha cho cô như vậy, vì thế liền cố hết sức kiềm chế tâm trạng của mình, không muốn bị cô dắt mũi đi.

Anh cố tình nghiêm mặt và hỏi ngược lại: “Không có sao? Không có mà mới vừa rồi còn liếc mắt đưa tình với anh ta sao.”

Nguyễn Khánh Linh nghe thấy Phạm Nhật Minh dùng tới cụm liếc mắt đưa tình, cuối cùng cũng không nhịn được, bật cười phụt lên một tiếng.

Phạm Nhật Minh thấy cô cười xán lạn, khiến anh không thể không nhéo nhéo hai má cô, giọng nói trầm trầm: “Nghiêm túc một chút đi, anh đang tra hỏi em mà.”

“Được được được, vậy để em nghiêm túc nói cho anh biết một chuyện.”

Nguyễn Khánh Linh cười, bỗng nhiên nhón chân lên kề sát vào mặt người đàn ông, vốn dĩ cô còn đang dùng sức lực của mình mà nhón lên, chờ tới khi xích lại gần Phạm Nhật Minh, hai tay thẳng thừng quàng lên trên cổ anh, đặt hết toàn bộ trọng lượng cơ thể lên trên người anh.

Cô nhíu mày với vẻ rất đáng thương, nói bằng giọng mềm mại: “Chồng à, chân của em mỏi quá đi…”

Phạm Nhật Minh thấy đôi mắt của cô như ẩn chứa ánh sáng, mềm mại đáng yêu, lúc này cho dù anh có muốn giáo huấn cô như thế nào đi nữa, trong lòng cũng không thể nào tiếp tục cứng rắn được.

Người đàn ông cảm thấy có vài phần thất bại, nhưng lại cam tâm tình nguyện bị cô khống chế như thế.

Anh đành phải đỡ ngang hông của người phụ nữ bế cả người cô lên, lại dùng sức hôn một cái xả giận lên trên đôi môi cô, nói giọng khàn khàn: “Về nhà anh sẽ trừng trị em.”

Tuy rằng lời nói của Phạm Nhật Minh nghe có vẻ hung dữ, thế nhưng giọng điệu của anh lại không hung dữ chút nào.

Nguyễn Khánh Linh hoàn toàn không sợ, ngược lại cô còn nở nụ cười xinh đẹp duyên dáng, ôm người đàn ông càng chặt hơn.

Phạm Nhật Minh đi vội đến nỗi ba bước thành hai bước, ôm cô lên xe, lúc này anh mới chuyển sang ghế lái bên kia ngồi xuống, anh thoáng bình ổn lại tâm trạng đang xáo động, lúc này mới khởi động xe.