Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 1726




Chương 1726

Lãnh Nhược Vũ nhìn anh ta một cái, mím môi không nói gì.

Lãnh Hàn Vũ không biết phải an ủi người ta làm sao, nhưng có vài lời, anh ta đành thuận theo tự nhiên mà nói ra, giống như là, đó là những lời tới từ tận đáy lòng anh ta.

“Nhược Giai, em rất ưu tú, xinh đẹp rộng lượng. Nói thật, từ rất lâu về trước anh đã không muốn giao em cho bất kỳ thằng nào, họ đều không xứng với em, nhưng anh lại biết, tương lai em cũng sẽ có gia đình và chồng của mình, cho nên lúc em bắt đầu theo đuổi Phạm Nhật Minh, anh đã giúp em.”

“Chuyện tới nước này, em vì anh ta làm đủ nhiều chuyện rồi, nhưng anh ta vẫn như cũ, em có từng nghĩ rằng, không phải do em không đủ tốt, mà là do em xuất hiện quá muộn không?”

Nghe vậy, con ngươi của Lãnh Nhược Giai hơi chuyển động, cô ta nhìn về phía Lãnh Hàn Vũ, trong mắt có một tia sáng yếu ớt: “Ý anh là gì?”

“Trước khi gặp em, Phạm Nhật Minh đã lập gia đình và có sự nghiệp, cho dù vợ anh ta như thế nào, thì anh ta cũng phải gánh vác trách nhiệm, nếu như em thực sự theo đuổi được người đàn ông như vậy, dù có thành công trong sự nghiệp đến đâu, anh ta cũng sẽ bỏ rơi vợ con mình mà thôi, làm sao em có thể chắc chắn rằng sau này anh ta sẽ không bỏ em theo những người phụ nữ khác chứ?”

Lãnh Nhược Giai nghe Lãnh Hàn Vũ nói như vậy, cô ta cũng đang suy nghĩ.

Có vẻ như những gì anh trai cô ta nói đều có lý.

“Cho nên, anh ta không chấp nhận em, điều này không phải cũng chứng minh con mắt nhìn người của em hay sao? Nhược Giai, em thay đổi góc độ suy nghĩ xem, coi nó là một chuyện may mắn, ít nhất là để em trưởng thành.”

“Trưởng thành… để em trưởng thành?”

Lãnh Nhược Giai tự lẩm bẩm một mình, nước mắt trên mặt đã khô, nhưng theo những lời mà Lãnh Hàn Vũ nói, dường như trong lòng cô ta thực sự có thứ gì đó đang rời đi.

Lãnh Hàn Vũ đặt ngón tay cái lên mặt Lãnh Nhược Giai, lau nước mắt trên mặt cô ta, vừa chậm rãi nói.

“Nhược Giai, em phải nhớ rằng, cho dù sau này có chuyện gì xảy ra, cho dù em có người trong lòng hay không, anh sẽ luôn bảo vệ em, không để cho em phải chịu khổ, hay là khiến em tủi thân, em phải luôn ghi nhớ câu nói này trong lòng.”

“Chuyện của Phạm Nhật Minh, chúng ta dừng lại ở đây nhé, được không?”

Lãnh Nhược Giai chưa bao giờ nghe Lãnh Hàn Vũ nói những điều này.

Mặc dù cô ta biết anh trai mình chiều chuộng mình, nhưng Lãnh Hàn Vũ từ trước đến nay luôn là kiểu người theo trường phái chủ động, chỉ thể hiện suy nghĩ của mình thông qua hành động, nhưng miệng lại không chịu nói nhiều một chữ.

Nghĩ là có thể biết được, những lời nói vô cùng chân thành ngày hôm nay của Lãnh Hàn Vũ đã khiến cho Lãnh Nhược Giai giật mình và cảm động lớn tới như thế nào.

Hơn nữa, bởi vì những lời nói của Lãnh Hàn Vũ, sự cố chấp của cô ta đối với Phạm Nhật Minh dường như đã thực sự bớt đi rất nhiều.

Dù sao thì lúc này trong mắt cô ta chỉ có Lãnh Hàn Vũ, lời nói của anh cứ văng vẳng bên tai cô ta.

Anh sẽ luôn bảo vệ em.

Mặc dù rất thẳng thắn, nhưng Lãnh Hàn Vũ có thể nói ra câu nói này, Lãnh Nhược Giai lại cảm thấy rất có ý nghĩa.

Cô ta nhất thời cảm thấy vô cùng cảm động, vén chăn bông lên, trực tiếp ôm lấy eo của Lãnh Hàn Vũ, dán chặt trong vòng tay của anh.

Lãnh Nhược Giai nghẹn ngào gật đầu, nói: “Anh à, anh thật tốt.”

Tuy nhiên, không giống như cô ta đang cảm động, Lãnh Hàn Vũ không kịp phòng bị, không ngờ em gái lại làm như vậy.