Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 1710




Chương 1710

Ông cụ nhà họ Phàm thấy được cảnh này thì cũng không nói gì, chỉ có điều là nụ cười ở trên mặt càng lúc càng sâu.

Bỗng nhiên đang lúc ăn cơm thì đột nhiên nghe thấy một hồi tiếng vang.

Điện thoại của ông cụ Phạm đặt ở chỗ chú Hùng, lúc này, ông ta nhìn vào phần tên người gọi bên trên cũng không nghĩ nhiều mà trực tiếp đưa cho ông cụ Phạm ở bên cạnh nói: “Ông chủ, là cô Hà gọi điện.”

Ông cụ nhà họ Phàm nhận lấy.

“Nhóc con Hà Thanh, có chuyện gì vậy?”

“Ông nội!”

Ở đầu kia của điện thoại, âm thanh của Hà Thanh đang đè nén lại truyền đến còn có chút ủy khuất.

Ông cụ nhà họ Phàm nghe thấy thanh âm này không đúng cho nên nhất thời nụ cười ở trên mặt cũng thu lại, giọng nói cũng có thêm vài phần nghiêm túc nói: “Hà Thanh, có chuyện gì xảy ra?”

“Là Hoàng Anh, anh ta, anh ta không tin đứa nhỏ là của mình, cho nên anh ta đã đưa cháu đi chọc nước ối để xét nghiệm quan hệ bố con với đứa nhỏ! Thế nhưng mà đó thực sự là con của anh ta, hu hu hu…”

Nghe thấy vậy thì ông cụ nhà họ Phàm lại tức giận một chưởng đập vào bàn, ông ấy vẫn không nói gì, chợt nghe thấy từ đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói hùng hổ quen thuộc.

“Con mẹ nó, cô đừng có giả vờ với tôi! Hôm nay cho dù có ông trời đến cũng không ai có thể ngăn cản được tôi! Đứng lên cho tôi… Bốp…”

Điện thoại cứ như vậy mà bị tắt đi.

Cơn tức giận nhanh chóng tràn đến trong ngực, ông cụ Phạm đứng dậy, gọi điện lại nhưng mà người ở đầu dây bên kia cũng không có nghe máy.

Lúc này tất nhiên là mấy người Nguyễn Khánh Linh chú ý đến ông cụ có cái gì đó không đúng liền hỏi: “Ông nội, có chuyện gì vậy?”

Ông cụ Phạm thở hổn hển, mắng: “Cái tên ranh con kia, lại muốn xét nghiệm với đứa con ở trong bụng của Hà Thanh! Nó còn muốn lật cả trời đây mà!”

Nghe thấy vậy thì ba người ở đây cũng mang sắc mặt khác nhau, dĩ nhiên cũng biết tên ranh con kia trong miệng của ông cụ Phạm là ai.

Phạm Nhật Minh là người tỉnh táo nhất, trước hết anh an ủi ông cụ nói: “Ông nội, ông cũng đừng vội, cháu gọi điện thoại cho Hoàng Anh, sau đó gọi cho vệ sĩ để cho ấy người vệ sĩ ngăn lại.”

“Được.”

Sắc mặt của ông cụ Phạm sa sầm xuống mà đồng ý, lập tức để cho Phạm Nhật Minh gọi điện đi.

Khá tốt là đã gọi được cho vệ sĩ ở trong nhà, anh vội vàng nói rõ sau đó tắt điện thoại.

Còn đầu kia thì Phạm Nhật Minh mãi không thể kết nối máy với Hoàng Anh.

“Được rồi, không cần gọi nữa, bây giờ ông lập tức đi về.” Ông cụ Phạm nhìn Nguyễn Khánh Linh và Phạm Nhật Minh, không giấu được tức giận nói: “Các cháu cứ tiếp tục ăn.”

Phạm Nhật Minh biết trong lòng ông cụ Phạm rất sốt ruột, anh cũng không có ý định giữ ông lại, bèn nói với chú Hùng: “Chú Hùng, chú đi tiễn ông nội đi.”

“Được.”

Rất nhanh, trong phòng chỉ còn lại hai người Phạm Nhật Minh và Nguyễn Khánh Linh.

Vừa rồi Nguyễn Khánh Linh vẫn giữ nguyên sự im lặng. Chờ cho ông cụ đi rồi, lúc này cô mới không nhịn được cảm thán một câu: “Lần này chuyện Phạm Hoàng Anh làm thực sự quá đáng rồi, làm sao có thể bắt đứa bé đi làm xét nghiệm bố con chứ? Nếu như sau này đứa bé biết được chuyện này sẽ khó chịu biết bao.”

Nói xong cô còn vuốt ve bụng của mình, khuôn mặt mang theo vài phần đồng cảm.