Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 1709




Chương 1709

“Vâng ạ.”

Nguyễn Khánh Linh cũng bị sự nhiệt tình của ông cụ thu hút, vốn trong lòng cô vẫn có chút không yên vì còn không chuẩn bị quà cho ông lúc này đã tiêu tan toàn bộ.

Ông cụ Phạm cũng nói chú Hùng ngồi xuống, bốn người câu được câu không trò chuyện, không khí đặc biệt vui vẻ, hòa thuận.

Thời điểm chờ đồ ăn được mang lên, ông cụ Phạm nhớ tới chuyện vừa rồi ở bãi đỗ xe.

Trên mặt ông lại cười rất tự nhiên, đầu tiên hỏi chuyện mang thai của Khánh Linh: “Gần đây cơ thể thế nào? Mang thai có khó chịu nhiều không?”

Nguyễn Khánh Linh lắc đầu nói: “Khá tốt ạ, ông nội cũng không cần phải lo lắng.”

“Vậy thì tốt rồi.” Ông cụ nhà họ Phàm lại vỗ vỗ tay của Nguyễn Khánh Linh, bỗng nhiên ánh mắt lại rời vào cháu trai của mình, nhìn thấy vẻ mặt của anh vô cùng thoải mái thì giống như là lơ đãng mà nhắc nhở: “Ông nghe nói là hình như là thời điểm phụ nữ có thai thì hai vợ chồng phải tiết chế chuyện sinh hoạt lại, nếu không thì rất dễ để lại bệnh về sau.”

“… Khụ khụ khụ.”

Nguyễn Khánh Linh vốn là đang uống nước, kết quả là bất thình lình nghe được câu này của ông cụ nhà họ Phàm thì nhất thời bị sặc nước, ho khan, sắc mặt đỏ bừng không biết là bị sặc hay là xấu hổ.

Thấy thế thì Phạm Nhật Minh cũng vội vàng vuốt lưng cho cô, chỉ có điều khi nhìn kỹ thì có thể thấy được dưới đáy mắt của anh có vài phần mất tự nhiên.

“Nhật Minh, có nghe thấy không?”

Ông cụ nhà họ Phàm thấy hai người họ cũng không có lên tiếng cho nên trực tiếp kêu tên của Phạm Nhật Minh.

“… Cháu đã biết rồi ạ.”

Cho dù bình thường Phạm Nhật Minh có bình tĩnh đến đâu thì khi cùng với ông nội của mình thảo luận về vấn đề này thì anh vẫn cảm thấy vô cùng mất tự nhiên.

Sau khi ông cụ nhà họ Phàm đạt được câu trả lời này thì vô cùng hài lòng.

Ông ấy cũng nhìn thấy được nét mất tự nhiên trên mặt của hai người bọn họ, cho nên ông cụ cũng không tiếp tục về chủ đề này nữa, mà chỉ nhắc nhở: “Nhật Minh, chuyện khác ông cũng không muốn nhiều lời, nhưng mà phụ nữ mang thai rất vất vả, trong thời gian này cháu phải thật chiếu cố cho Khánh Linh, đừng để cho con bé vất vả.”

Dứt lời thì ông cụ nhà họ Phàm lại nhìn về phía của Nguyễn Khánh Linh, ông ấy thu lại vẻ nghiêm túc vừa rồi, một lần nữa nở nụ cười ôn hòa, mà ngay cả ngữ khí cũng đều trầm xuống vài phần, ông ấy nói: “Khánh Linh, nếu như Nhật Minh còn đối xử không tốt với cháu ở chỗ nào thì có thể nói với ông nội, ông nội nhất định sẽ thay cháu dạy dỗ nó thật tốt.”

Nguyễn Khánh Linh nhìn vào gương mặt lương thiện của ông cụ, gương mặt này rất giống với gương mặt của bà Nguyễn.

Cô cong miệng, trong lòng dâng lên một dòng nước ấm, thích thú ngọt ngào đáp: “Vâng, ông nội.”

“Ôi chao, bé ngoan, đi ăn cơm thôi.”

“Vâng.”

Vừa tầm lúc này tất cả các món ăn cũng được đưa lên đầy đủ, vì vậy bốn người đều bắt đầu động đũa.

Lúc ăn cơm, Phạm Nhật Minh theo thói quen mà gắp cho Nguyễn Khánh Linh đồ ăn, trong bát cơm của cô toàn bộ đều là đồ ăn mà anh lấy cho cô, vừa nhìn là thấy anh không muốn để cho cô tốn sức.