Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 1707




Chương 1707

Lúc này Nguyễn Khánh Linh mới nhớ tới, nhưng mà chân cô cũng không bị thương, cùng nhau đi không tốt sao, vì cái gì anh còn ôm cô, hơn nữa bây giờ còn rất nhiều người ở công ty khiến cho cô vô cùng xấu hổ.

Vì thế người phụ nữ kéo kéo áo Phạm Nhật Minh, đôi tai ửng đỏ nói: “Để em tự đi, anh mau thả em xuống đi.”

Ai ngờ, Phạm Nhật Minh ngay cả lông mi cũng không thèm động, chỉ cúi đầu nhìn cô, giọng điệu lạnh nhạt lại cất giấu vài phần trêu tức.

“Chân em quá ngắn, lãng phí thời gian.”

“…”

Nguyễn Khánh Linh lập tức bị lời này làm cho nghẹn họng, rồi chỉ có thể tức đỏ mặt, cũng không có lời nào để nói.

Cô cũng chỉ có thể giận dữ túm lấy quần áo của người đàn ông này để trút giận.

Cũng may trong thang máy không có nhiều người, bọn họ đi thẳng một mạch tới bãi đỗ xe ngầm, Phạm Nhật Minh ôm cô vào trong xe, giúp cô thắt dây an toàn sau đó anh cũng lên xe lái xe rời khỏi công ty.

Những hành động liên tiếp diễn ra một cách liền mạch, lưu loát.

Quả thật là tiết kiệm được không ít thời gian.

Trong đầu Nguyễn Khánh Linh đột nhiên nảy ra suy nghĩ này, nhưng mà cô lại nhanh chóng lắc đầu, không muốn thừa nhận việc mình chân ngắn.

Khách sạn ông cụ Phạm chọn cách công ty của Nguyễn Khánh Linh không xa cho nên hai người rất nhanh đã tới nơi.

Thời điểm Phạm Nhật Minh dừng xe, đột nhiên Nguyễn Khánh Linh nhớ tới một việc, cô cởi dây an toàn, tức giận trừng mắt liếc người đàn ông một cái, nhỏ giọng oán giận: “Đều tại anh vừa rồi đi gấp như vậy, hại em quên không chuẩn bị quà cho ông nội rồi.”

Phạm Nhật Minh cũng không nghĩ đến, sau khi anh xuống xe liên đi tới bên phía Nguyễn Khánh Linh, mở cửa xe, dắt cô ra ngoài.

Anh nói: “Không có việc gì đâu, ông nội cũng không quan tâm đến cái đó.”

Nhưng mà Nguyễn Khánh Linh nghe xong lại nhíu mày, cô chọc chọc vào ngực người đàn ông, nghiêm túc nói: “Chúng ta cũng không thể vì vậy mà thất lễ được, khi nào ông nội tới? Còn thời gian chúng ta đi tới trung tâm thương mại bên cạnh mua chút quà đi.”

Cô đề nghị.

Nghe vậy Phạm Nhật Minh vừa cảm thấy buồn cười vừa thấy vui mừng.

Ông nội là người anh kính trọng nhất, mà người phụ nữ anh yêu cũng kính trọng ông như anh điều này làm cho tâm trạng của Phạm Nhật Minh vô cùng vui sướng.

Nhưng mà anh nhìn đồng hồ nói: “Nếu mà đi mua chắc sẽ không kịp.”

Thời gian ông cụ Phạm hẹn bọn họ cũng sắp tới rồi.

Trên mặt Nguyễn Khánh Linh có chút mất mát, còn có chút xấu hổ.

Cô luôn cảm thấy như vậy đúng là thất lễ với ông cụ.

Phạm Nhật Minh nhìn thấy vẻ mặt áy náy của người phụ nữ,, đáy mắt anh hiện lên ý cười, đôi tay to lớn ôm lấy thắt lưng cô, đem cô đặt trên xe, ghé vào tai cô nói: “Đứa nhỏ trong bụng em đối với ông nội mà nói mới chính là món quà tốt nhất.”

Nói xong tay anh đặt trên bụng cô nhẹ nhàng vuốt ve, động tác mập mờ, không an phận.