Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 1705




Chương 1705

Lúc ông cụ Phạm đi tới cửa mới đột nhiên nhớ tới một việc, vì thế quay người lại nói với Phạm Nhật Minh: “Đúng rồi Nhật Minh, lần này ông đến đây còn muốn gặp vợ cháu nữa, giữa trưa cùng nhau ăn bữa cơm, đến lúc đó ông Phúc sẽ gửi địa chỉ cho cháu.”

“Vâng.”

Sau khi ông cụ Phạm rời đi, Phạm Nhật Minh lại đứng ở bên cửa sổ một lát.

Sau cuộc trò chuyện với ông cụ, những góc khuất trong lòng anh cũng dần được mở ra, ánh sáng cũng có thể xuyên qua.

Anh nghĩ tới vẻ mặt của ông cụ vừa rồi, trên mặt lại hiện lên ý cười, sau đó anh gọi trợ lý vào, chuẩn bị nội dung buổi họp.

Cuộc họp này diễn ra cũng gần hai giờ đồng hồ, anh chủ trì sắp xếp các công việc và tiến trình tiếp theo của công ty, lúc này mới xem như hoàn toàn giải quyết được nguy cơ của công ty.

Xử lý xong công việc của mình, Phạm Nhật Minh còn phải tới DR để đón Nguyễn Khánh Linh.

Hiện tại Phạm Nhật Minh dường như đã trở thành là khách quen của DR, anh quen đường quen lối đi tới văn phòng của Nguyễn Khánh Linh, một đường hấp dẫn không ít ánh mắt mê đắm của các cô gái.

Chờ sau khi Phạm Nhật Minh tiến vào văn phòng của Nguyễn Khánh Linh, cô vừa ngẩng đầu lên đã thấy người đàn ông đứng ở đó, cô kinh ngạc hỏi: “Sao anh lại tới đây?”

“Đến gặp em.”

Phạm Nhật Minh nói

Không biết vì sao, Nguyễn Khánh Linh luôn cảm thấy hôm nay tâm trạng của người đàn ông này dường như rất tốt.

Nhưng mà Nguyễn Khánh Linh nhìn theo bóng dáng Phạm Nhật Minh tiến vào, cô không khỏi bĩu môi, nhỏ giọng nói: “Sao lúc anh vào, trợ lý lại không ngăn anh lại chứ…”

Phạm Nhật Minh thấy cô mở miệng than thở cái gì đó, anh nhướng mày, chỉ trong vòng vài giây, đôi chân dài đã sải bước tới bên người cô, anh nói: “Vừa rồi nói cái gì đó?”

Nguyễn Khánh Linh sao có thể cho anh biết được, cô cười ngây ngô, giả ngu: “Không nói gì đâu, anh nghe nhầm rồi.”

Phạm Nhật Minh đưa mắt nhìn cô, thấy nụ cười sáng lạn như hoa trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, anh cũng không tiếp tục hỏi nữa.

Nhìn giấy tờ trên nàn của Nguyễn Khánh Linh anh hỏi: “Khi nào mới đi ăn cơm?”

Nghe vậy Nguyễn Khánh Linh nhìn đồng hồ, phát hiện sắp tới giờ ăn cơm nhưng cô lại nhìn đống giấy tờ trên bàn làm việc của mình, thở dài nói: “Chờ em làm xong bản kê khai này trước đã.”

Phạm Nhật Minh a một tiếng, lại nói thêm: “Ông nội tới đây, nói giữa trưa cùng ăn cơm với chúng ta.”

“Cái gì?”

Nguyễn Khánh Linh vừa nghe xong, ngay lập tức cuống quýt, lúc này trên mặt cô ngoại trừ buồn rầu còn có chút lo lắng.

Khuôn mặt người phụ nữ nhăn nhó, đáng thương nói: “Nhưng mà, công việc của em còn rất lâu mới xong.”

Đến lúc đó để ông nội phải chờ không được tốt a.

Thấy thế, Phạm Nhật Minh liền nhếch môi, trong mắt lộ ra vẻ hứng thú, anh nói: “Anh có thể giúp em.”

Khuôn mặt Nguyễn Khánh Linh lập tức trở nên vui vẻ, cô hỏi: “Thật vậy sao?”