Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 1703




Chương 1703

Nhưng mà những lời này Phạm Nhật Minh tuyệt đối không nói với ông cụ Phạm.

Tuy rằng lần trước ông cụ không tin tưởng anh làm cho anh có chút thất vọng với ông cụ, nhưng chung quy lại ông vẫn là người thân mà anh kính trọng nhất.

Biết ông cụ Phạm không thích nhất là gia tộc lục đục với nhau, cho nên việc xấu xa của Phạm Thành làm trước khi chưa có chứng cứ xác thực thì anh sẽ không nói cho ông nội biết.

Phạm Nhật Minh trầm mặc, nhưng ở trong mắt ông cụ Phạm lại biến thành anh đang âm thầm kháng nghị.

Ông cụ Phạm nghĩ cháu trai mình vẫn đang hờn dỗi vì chuyện lúc trước ông sắp xếp.

Thật ra trong không thời gian này ông cụ cũng hiểu ra lúc trước mình đối với cháu trai có phần hơi quá, dù sao cháu trai có thể phát triển sự nghiệp của riêng mình mà không giống như những phú nhị đại khác chỉ biết hưởng thụ thành quả từ thế hệ trước, đáng ra ông phải khích lệ anh mới phải, cuối cùng ngược lại ông còn trừng phạt anh một trận.

Việc này đổi lại nếu xảy ra trên người trẻ tuổi khác đoán chừng cũng không nuốt trôi cục tức này.

Qua một lát, ông cụ Phạm bất đắc dĩ thở dĩ, giọng nói cũng dần dịu lại, trên mặt cũng không còn vẻ giận dữ như vừa rồi.

“Nhật Minh, đứa nhỏ cháu từ nhỏ tính cách đã mạnh mẽ, gặp phải việc khó gì cũng chưa bao giờ hé răng, chỉ biết một mình gánh chịu, nhiều năm trôi qua, mặc dù là ông nuôi nấng cháu nhưng số lần cháu mở miệng nhờ ông giúp đỡ lại ít ỏi không được mấy lần, thậm chí còn tự mình tạo dựng được công ty lớn như vậy.”

“Cháu có biết tại sao lúc trước ông biết được cháu có sản nghiệp của chính mình lại tức giận như vậy không?”

Ông cụ Phạm hỏi.

Phạm Nhật Minh nhíu mày: “Không biết ạ.”

“Ông không thích trong nhà vì tranh đoạt gia sản mà làm ra những chuyện hãm hại sau lưng nhau, nhưng đến lúc cáu tự lập được sự nghiệp riêng của mình, đoán chừng chỉ có hơn chứ không kém tập đoàn nhà họ Phạm, ông tức giận vì cháu là cháu trai của ông ngay cả việc này cũng gạt ông.”

“Để phát triển một công ty trở nên lớn mạnh phải chịu đựng những vất vả thế nào ông đều biết, nhưng nhiều năm trôi qua, cháu chưa một lần đề cập đến với ông đây mới là việc làm cho ông đau lòng, thất vọng nhất.”

Ông cụ Phạm nói xong, ánh mắt cũng có chút ảm đạm, ông lại nói tiếp: “Tuy rằng bố mẹ cháu không còn, nhưng ông còn ở đây, tập đoàn nhà họ Phạm vẫn luôn là hậu thuẫn của cháu, về sau nếu gặp phải chuyện gì khó khăn cũng không cần một mình gánh vác.”

Ông cụ chậm rãi đứng dậy, vẻ mặt cũng dần trở lại bình thường, thậm chí ánh mắt yêu thương đã lâu không xuất hiện cũng lóe lên trong đôi mắt già nua.

Ông cụ Phạm đi đến bên cạnh Phạm Nhật Minh, vỗ vỗ vai của cháu trai mình nói: “Nhật Minh, cháu có nhà, cũng có ông, dù trời có sập xuống ông nội cũng có thể chống đỡ cho cháu.”

Nghe vậy, nội tâm luôn bình tĩnh của Phạm Nhật Minh cũng nổi lên một chút gợn sóng.

Những lời này anh chưa bao giờ được nghe từ miệng ông cụ Phạm, mặc dù anh được ông cụ nuôi nấng lớn lên, nhưng từ nhỏ ông cụ Phạm đã yêu cầu rất nghiêm khắc đối với Phạm Nhật Minh, thậm chí ông còn dùng quy củ của đại viện quân khu để giáo dục anh.

Cả hai ông cháu đều là những người không dễ nói những lời nhẹ nhàng, ở mức độ nào đó cũng đại diện cho thái độ của Phạm Nhật Minh đối với cuộc sống.