Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 1682




Chương 1682

Qua tấm kính, cô ta nhìn thấy người đàn ông đứng trên cùng, bóng dáng mờ nhạt.  Cô ta không nghe rõ anh đang nói gì, nhưng cô ta có thể nhìn thấy những người bên dưới liên tục ghi chú lại và ghi âm.

Điều này cho thấy bầu không khí căng thẳng và hiệu suất làm việc rất cao trong phòng họp.

Lãnh Nhược Giai không biết bản thân mình đã đứng bao lâu, cô ta nhìn thấy Phạm Nhật Minh vẫn luôn nói chuyện, thậm chí còn chẳng nuốt nước bọt. Nhưng dù bận rộn đến như vậy thì Phạm Nhật Minh vẫn có thời gian gọi điện cho Nguyễn Khánh Linh.

Quan tâm rằng cô đã ăn cơm chưa, còn dặn dò cô uống nhiều nước, nghỉ ngơi thường xuyên.

Bọn họ giống như những cặp vợ chồng đang yêu thương nhau khác, đều nói với nhau những chuyện trong nhà.

Lãnh Nhược Giai dần dần tỉnh táo lại, ánh mắt cô ta có phần trống rỗng rồi nhấc chân rời khỏi tập đoàn nhà họ Phạm.

Cô ta đã từng cố chấp xem Phạm Nhật Minh như người đàn ông đứng trên đỉnh cao, cho rằng chỉ có người ưu tú như cô ta mới có thể sánh vai với anh được.

Nhưng hôm nay, dường như cô ta đã tỉnh ngộ.

Phạm Nhật Minh cũng chỉ là một người trong ba nghìn người ở nơi trần thế này, sẽ vì người mình yêu mà trở nên lải nhải, trở nên dịu dàng, trở nên bình thường như mọi người. Tình yêu của bọn họ cứ yên bình như nước chảy, cùng quan tâm chăm sóc lẫn nhau.

Tình yêu mà cô ta luôn nghĩ đến trước đây đều rất mạnh mẽ, oanh liệt. Cho đến khi cô nhìn thấy cách mà họ chung sống với nhau.

Trong lòng của Lãnh Nhược Giai cảm thấy không yên, cô ta trở về nhà và không muốn làm gì cả và luôn ngồi trên ghế sô pha suốt cả ngày.

Ban đêm khi Lãnh Hàn Vũ đến, anh ta cau mày khi nhìn thấy bóng dáng gầy gò đang ngồi trong phòng khách.

Anh ta nhấc chân bước đến và đang định nói chuyện thì Lãnh Nhược Giai đã nói trước.

Giọng nói của cô ta nhẹ nhàng, bình thản hơn ngày bình thường rất nhiều.

“Anh à, anh đừng nhằm vào Phạm Nhật Minh nữa.”

Sau khi Lãnh Hàn Vũ nghe xong cộng thêm với giọng điệu bình thường như mọi ngày của em gái mình thì khuôn mặt anh ta lại tăng thêm vài phần lạnh lẽo.

Anh ta ngồi đối diện với Lãnh Nhược Giai, đôi mắt luôn nhìn vào khuôn mặt của người phụ nữ và hỏi với một giọng nói lạnh lùng, cứng rắn: “Nhược Giai à, anh ta lại bắt nạt em à?”

Lãnh Nhược Giai cụp mắt xuống và không nói gì.

Cô ta cũng không nhìn thấy sự tức giận ngày càng lớn trong ánh mắt người anh trai đang ở đối diện.

Sự im lặng của Lãnh Nhược Giai như một chiếc ngòi nổ châm lên ngọn lửa nóng giận trong lòng Lãnh Hàn Vũ.

Anh ta vừa định cất lời.

Lúc này, Lãnh Nhược Giai mới có hành động đầu tiên, rốt cuộc cô cũng ngước mắt lên, đôi mắt vốn luôn lóe lên vẻ kiêu hãnh thì lúc này dường như đã bị phủ một tầng sương mù, không biết là do đèn trong nhà quá tối hay là vì lý do khác.

Lãnh Hàn Vũ nhất thời không thể nhìn thấy ánh mắt của Lãnh Nhược Giai.

Lãnh Hàn Vũ nhíu chặt đôi lông mày.

“Anh à, anh ấy không bắt nạt em, là do bản thân em. Đột nhiên em cảm thấy chán không muốn đuổi theo anh ấy nữa.”

Cô ta làm nhiều thứ như vậy nhưng từ đầu đến cuối Phạm Nhật Minh vẫn không động lòng. Thậm chí đến bây giờ thì cô ta đã rơi vào tình cảm bị người đàn ông kia cảnh cáo và căm ghét.