Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 1672




Chương 1672

Anh vốn định tự mình giải quyết chuyện này, nhưng anh lại không ngờ đích thân Lãnh Nhược Giai sẽ tới đây để xin lỗi, cho nên anh mới trao trả quyền quyết định cho cô.

Nguyễn Khánh Linh suy nghĩ một lúc, cô quan sát Lãnh Nhược Giai, hỏi: “Chuyện này do cô sai khiến hay sao?”

Thành thật mà nói, mặc dù Lãnh Nhược Giai là tình địch của cô, nhưng trải qua vài lần tiếp xúc trước đây với Lãnh Nhược Giai thì dù người phụ nữ này có phần kiêu ngạo cũng như khó tiếp xúc nhưng cách làm việc của cô ta lại quang minh lỗi lạc, không hề giống là người sẽ giở trò ở sau lưng người khác như thế.

Cho nên, Nguyễn Khánh Linh muốn nhận được sự xác nhận từ chính miệng cô ta.

“Không, do cô ta tự mình quyết định, muốn ra mặt…thay tôi.”

Lãnh Nhược Giai cụp mắt xuống nói, cô ta thật sự không muốn trông thấy cảnh tượng ân i của hai người kia.

Quả nhiên không phải là do cô ta.

Nguyễn Khánh Linh mấp máy môi và nói: “Đã không phải là cô thì tôi không trách cô. Cô quay về đi.”

“Nhưng cô ta lại là cấp dưới của tôi…”

Lãnh Nhược Giai ngẩng đầu, cô ta vô thức quan sát Phạm Nhật Minh khi nói.

Bắt gặp ánh mắt của cô ta nhìn về phía Phạm Nhật Minh, Nguyễn Khánh Linh không khỏi cảm thấy hơi kỳ lạ.

Tuy nhiên, cô lại nghĩ tới tính cách che chở của Phạm Nhật Minh dành cho mình thì chắc chắn anh sẽ không dễ dàng tha thứ cho những người dám làm tổn thương cô. Chuyến ghé thăm lần này của Lãnh Nhược Giai chắc hẳn cũng chỉ vì muốn cầu xin tha thứ cho cấp dưới của mình mà thôi.

Mặc dù người đã hại cô rất đáng giận, nhưng…

Nguyễn Khánh Linh sờ lên bụng của mình, dường như sinh vật bé bỏng ở trong bụng đang đá nhẹ cô.

Trong nháy mắt, sự tức giận trong lòng cô đã bị hòa tan, thay thế bằng một cảm giác ấm áp.

Thôi quên đi, trách nhiệm của mỗi người quản lý chính là tìm kiếm lợi ích.

Bọn họ cũng chỉ vì xả giận cho cấp trên của mình, cũng không có chuyện gì xảy ra với cô. Qua lần này, chắc chắn Lãnh Nhược Giai sẽ trông chừng cấp dưới của mình chặt chẽ hơn mà thôi.

Đối với chuyện này, tha thứ cho cô ta cũng là tha thứ.

Huống chi, Nguyễn Khánh Linh quan sát Phạm Nhật Minh một chút.

Trong khoảng thời gian nhạy cảm này, Phạm Nhật Minh không thể lại có thêm kẻ địch mới.

Vì vậy, Nguyễn Khánh Linh len lén kéo ống tay áo của Phạm Nhật Minh, trông thấy người đàn ông đang cúi đầu nhìn cô.

Cô khẽ lắc đầu, ra hiệu cho người đàn ông đừng tiếp tục truy cứu nữa.

Phạm Nhật Minh quan sát cô một lúc, sự dịu dàng trong mắt dần dần tràn ra ngoài.

Tuy nhiên, khi anh chuyển mắt nhìn sang Lãnh Nhược Giai, anh đã khôi phục lại vẻ lạnh nhạt ban đầu, chất giọng của người đàn ông như dòng suối trong thung lũng, vừa yên tĩnh vừa lạnh nhạt: ‘Tôi có thể không truy cứu chuyện này nữa, nhưng tôi có một điều kiện.”

“Anh nói đi.”

“Sau này, cô phải cách xa Khánh Linh ra, kể cả những nhân viên cấp dưới của cô.”

“Được.”

Lãnh Nhược Giai cũng không biết mình rời khỏi bệnh viện như thế nào.

Cô ta ngẩn ngơ quay trở về nhà mình, cũng không quay về chung cư. Suốt quãng đường đi, cô ta chỉ cảm thấy toàn thân đều buồn nôn, muốn ói, cơ thể khó chịu nhưng trong lòng lại càng khó chịu hơn.