Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 1658




Chương 1658

Dù sao, sau khi trải qua lần này thì lúc đầu mọi người có thể cảm thấy mọi chuyện có hơi kỳ lạ, nhưng rất nhanh sau đó họ sẽ hiểu hết thôi, đơn giản thì chuyện này có Phạm Nhật Minh đứng ở sau lưng để giúp đỡ thôi.

Nguyễn Khánh Linh đã còn không còn lẻ loi một mình nữa. Sau lưng cô là là tập đoàn nhà họ Phạm.

Ai còn dám trêu chọc cô dễ dàng vậy nữa? Cho nên sau ngày hôm đó Nguyễn Khánh Linh dần dần có quyền lên tiếng đối với hành động của công ty, toàn bộ trên dưới công ty đều phục tùng và kính nể cô.

Cùng lúc đó thì những hạng mục hợp tác của tập đoàn nhà họ Phạm cũng phát triển vô cùng thuận lợi.

Nguyễn Khánh Linh chỉ cảm thấy cô đang có rất nhiều thời gian rảnh rỗi. Bây giờ đối với cô mà nói thì chuyện quan trọng nhất chính là đi chụp ảnh để quảng cáo.

Hôm nay những người ở tổ chụp ảnh nói với Nguyễn Khánh Linh là phải đi ra ngoài để chụp chứ không chụp ảnh ở trong studio.

Hơn nữa bởi vì địa điểm chụp ảnh hơi xa nên có thể thời gian kết thúc công việc cũng không đúng giờ.

Sau khi Nguyễn Khánh Linh biết được những chuyện này thì cô gọi điện thoại cho Phạm Nhật Minh để nói chuyện này cho anh, cô còn nói luôn địa điểm chụp ảnh mới cho anh nữa.

Hai người nói với nhau vài câu thì cúp máy. Sau đó Nguyễn Khánh Linh từ từ đi theo tổ chụp ảnh tới địa điểm chụp ảnh trước.

Hành trình đi đến đó và quay về mất khoảng ba giờ.

Quả thật nó khá là xa.

Đi vào nơi chụp ảnh, Nguyễn Khánh Linh và các nhân viên công tác của tổ chụp ảnh xuống xe.

Bởi vì cô đã có thai, hơn nữa trước đó tổng giám đốc Minh cũng đã âm thầm chuẩn bị cho nên hầu hết mọi người của tổ chụp ảnh đều biết rằng cô gái này cao quý thế nào. Khi cô bước xuống xe, còn có một vài người đi đến đưa quần áo cho cô, che dù và đưa nước cho cô.

Tóm lại là khiến cho Nguyễn Khánh Linh cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Sao trước đây cô không phát hiện ra những người này ân cần với mình đến thế nhỉ?

“Mọi người bận gì thì cứ đi trước đi, tôi sẽ ở chỗ này một lát. Khi nào đến lượt thì mọi người gọi tôi.”

Nguyễn Khánh Linh nói.

Quả thật cô cũng không thích có nhiều người vây quanh chính mình như vậy, cô luôn cảm thấy hô hấp của mình không đều được.

Cũng may những người đó chỉ chần chừ trong giây lát rồi rời đi, hơn nữa quả thật tổ chụp ảnh không có đủ người nên bọn họ cũng dần đi hết.

Cuối cùng Nguyễn Khánh Linh cũng có thể yên tĩnh được một lát.

Cô đứng nhìn xung quanh và nhìn hoàn cảnh phía bên kia.

Thật ra Nguyễn Khánh Linh cũng không biết nơi này là nơi nào, nhưng mà khung cảnh xung quanh cũng khá đẹp. Có một cái hồ nước nhỏ cách chỗ cô đứng không xa lắm, nước trong hồ có màu xanh lục trong suốt, có ánh sáng mặt trời chiếu xuống làm hiện lên từng đợt sóng lấp lánh.

Một cây cầu đá được dựng lên trên mặt hồ, không giống như một cây cầu mang kiến ​​trúc hiện đại, mà cảm giác lại giống một cây cầu đá xanh đã gãy có lịch sử và mang ý nghĩa lâu đời.

Nhìn con đường dưới chân bọn họ, đó không phải là sàn bê tông hiện đại, mà là con đường được lát bằng những phiến đá xanh tạo thành mặt đường.

Xung quanh đây đều có kiến trúc cổ kính, giống như một vùng sông nước miền Tây thời xưa, vừa hiền hòa vừa trải dài theo dòng lịch sử.

Mà xung quanh nơi này thì ngoại trừ bọn họ ra thì không có một bóng người nào, ngay cả người đi ngang qua đây cũng không có.