Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 1656




Chương 1656

Nghĩ đến việc trước kia vì Vân Nhã Phương khiến mình phải nối cơn ghen, bây giờ cô lại càng cảm thấy được lúc đó mình ngây thơ đến nhường nào, thật không khác gì một đứa trẻ cả.

Nhìn thấy khuôn mặt đỏ ửng của cô gái trong lòng mình, Phạm Nhật Minh lại nhéo nhéo cái cằm của cô, ý cười trong mắt anh lại càng thêm rõ ràng, anh cố ý hỏi lại: “Sao vậy? Sao lại không nói gì thế?”

“… Anh, anh đừng nói…”

Nguyễn Khánh Linh xấu hổ không chịu được nên cô tự lấy tay mình che miệng của anh lại, cô chỉ là không muốn anh lại tiếp tục trêu đùa cô thôi.

Thấy thế, trong lòng Phạm Nhật Minh trở nên dịu dàng hẳn đi, anh cầm lấy tay cô đặt vào trong lòng bàn tay mình rồi đưa lên môi để hôn. Vẻ mặt của anh lúc đó thật sự rất nghiêm túc và thành kính, giống như là anh đang hôn một vật thiêng liêng nào đó.

Nguyễn Khánh Linh chỉ cảm thấy cảm xúc mềm mại trong lòng bàn tay lạnh lẽo của mình , nhưng đến khi cô được người đàn ông hôn lên trên từng tấc da thịt thì lại cảm thấy độ ấm đang dần dâng lên đến sắp bị phỏng rồi.

Đôi mắt ẩm ướt của cô gái trước giờ vẫn luôn trong veo như nước mà bây giờ lại hiện ra một chút sương mù, khuôn mặt cũng trở nên xấu hổ.

Việc đó lại càng làm cho cô gái càng thêm xinh đẹp, mềm mại hơn. Nguyễn Khánh Linh nhìn bốn phía, vị trí của bọn họ ở chỗ vắng người nên cũng không có ai chú ý đến hai người họ ở bên này cả.

Cô vội rút tay mình về. Vì để phòng ngừa Phạm Nhật Minh lại nắm tay cô lần nữa, cô đưa tay vào túi áo vest của người đàn ông ngay lập tức, để anh ta không còn cơ hội làm vậy nữa.

Phạm Nhật Minh thấy động tác như trẻ con của cô thì bật cười một lúc. Nhưng anh cũng biết cô vốn là người da mặt mỏng và cô cũng không thích thể hiện sự thân mật với chồng mình trước mặt mọi người như những người phụ nữ khác.

Nhưng mà anh cũng rất yêu dáng vẻ xinh đẹp và đáng yêu bây giờ của cô.

Trái tim Phạm Nhật Minh hơi nóng lên, anh ghé sát vào tai cô gái rồi nhỏ giọng cười nói: “Muốn anh không nói cũng được, chỉ cần em hứa cho anh một chút lợi ích này thôi.”

“Lợi ích, lợi ích gì cơ?”

Nguyễn Khánh Linh vừa nghe xong thì vẫn còn cảm thấy hơi mông lung, nhưng sau khi cô ngước lên và nhìn thấy ánh mắt của Phạm Nhật Minh thì cô đã hiểu được rồi.

Người đàn ông này vẫn đang trêu chọc cô, vẫn muốn mượn cớ chiếm lợi của cô thôi…

Phạm Nhật Minh vẫn thong thả mở miệng nói: “Em hãy tự nghĩ xem anh thích cái gì nào.”

Nghe được những lời của người đàn ông nói, Nguyễn Khánh Linh không khỏi nghĩ tới những chuyện kia. Thứ mà anh thích thì chẳng phải chỉ có những chuyện đó giữa nam và nữ thôi hay sao!

Tên khốn kiếp này, cả ngày trong đầu anh đều là những suy nghĩ muốn bắt nạt cô thôi…

Mặc dù trong lòng đang oán thầm anh như vậy, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn của Nguyễn Khánh Linh lại càng đỏ hơn, giống như một đóa hoa xinh đẹp đã được tưới nước đầy đủ, nhìn càng thêm sinh động.

Vốn dĩ Phạm Nhật Minh cũng chỉ đang nói đùa một chút thôi, thế nhưng không ngờ cô lại có phản ứng như vậy, điều đó khiến cho anh có hơi không kiềm chế bản thân được.

Nếu cứ tiếp tục như vậy thì đến lúc đó cô gái nhỏ sẽ bỏ đi sau những lời trêu chọc, và cuối cùng chính anh sẽ là người phải chịu đựng cho những việc mình làm ra.

Phạm Nhật Minh đè nén lửa nóng thiêu đốt trong mắt, anh hôn mạnh lên môi của cô gái rồi nói: “Cái này coi như là lãi đi, bây giờ thì cho em nợ, tối nay trở về em cứ từ từ mà trả.”

Nghe vậy, cả khuôn mặt của Nguyễn Khánh Linh đã đỏ lên hoàn toàn, cô đẩy anh ra rồi nói: “Anh có thể đứng đắn hơn được không?”

“Anh không thể nào đứng đắn với em được.”