Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 1653




Chương 1653

“…Cái gì?”

Vân Nhã Phương nhìn thấy Phạm Nhật Minh tuyệt tình thì lòng cô ta lập tức chìm xuống, giọng nói của cô ta trở nên run rẩy.

“Kẻ ngốc nằm mơ.”

Nói xong, Phạm Nhật Minh gạt cánh tay của Vân Nhã Phương ra, anh không muốn nói chuyện với cô ta nữa.

Nhưng đột nhiên Vân Nhã Phương lại giống như đã đánh mất lý trí của mình.

Cô ta nắm chặt cánh tay anh rồi lôi kéo, cô ta còn lớn tiếng kêu to: “Không được! Anh không thể đi, anh đi rồi thì tôi phải làm sao đây? Hả?”

Chỉ với một câu nói này của Vân Nhã Phương mà khiến cho tất cả những người khác trong nhà hàng đều nhìn về phía hai người bọn họ.

Nhưng mà, rất nhanh đã có người nhận ra Vân Nhã Phương, cảm xúc của mọi người cũng dần dâng lên.

Người phụ nữ này, không phải là nhân vật chính trong đoạn phim sex tối qua hay sao? Người đàn ông đang đứng bên cạnh cô ta trông sơ qua thì dáng vẻ dường như cũng có tiền, anh có quan hệ gì với cô ta vậy?

Vì nhà hàng này kinh doanh tốt nên khách trong nhà hàng cũng không ít, thậm chí có người còn lấy điện thoại ra quay phim.

Thật sự Phạm Nhật Minh không muốn tức giận nhưng anh đang bị người khác xem như một trò đùa ở nơi này nên ánh mắt của người đàn ông quét qua bàn tay của Vân Nhã Phương đang lôi kéo tay anh.

Hai tròng mắt anh híp lại, sự nguy hiểm ngày càng tỏa ra nhiều hơn.

“Buông ra.”

Đột nhiên tay của Vân Nhã Phương giống như bị ánh mắt của người đàn ông này đâm vào một chút, cô ta chỉ cảm thấy mu bàn tay mình đau dữ dội, đầu óc cô ta cũng dần dần tỉnh táo lại được.

Rốt cuộc cô ta thật sự vẫn không dám chọc tức người đàn ông này.

Vân Nhã Phương nhanh chóng thu tay lại, trong lòng cô ta vẫn còn giữ một tia hy vọng cuối cùng, chỉ còn cách chắp tay lại thành hình chữ thập rồi quỳ xuống trước mặt Phạm Nhật Minh. Lòng tự trọng của người phụ nữ đó đã hạ xuống mức thấp nhất rồi, giọng nói của cô ta run rẩy cầu xin: “Tổng giám đốc Minh, tôi cầu xin anh, xin anh hãy giúp tôi có được không? Nếu anh không giúp tôi thì tôi sẽ thật sự không còn gì nữa… Tổng giám đốc Minh…” Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Phạm Minh Nhật không kiên nhẫn cắt ngang lời nói của cô ta, anh thong thả nói ra vài câu: “Cô không còn gì nữa thì liên quan gì đến tôi?”

“Vì sao? Vì sao vậy? Rõ ràng trước đó anh còn đối xử với tôi tốt như vậy mà giờ đã thay đổi như thế này rồi hả? Anh nói cho tôi biết đi…”

Hai tròng mắt của Vân Nhã Phương đỏ hồng, dáng vẻ trông như mặt của Tưởng Vinh Hoa sau khi biết cô ta phản bội ông ta. Cô ta nhìn Phạm Nhật Minh chằm chằm và không bỏ qua bất kì một thay đổi nhỏ bé nào trên khuôn mặt của anh.

Cho đến hôm nay, cô ta vẫn còn ảo tưởng rằng mình sẽ được anh thương hại.

Phạm Nhật Minh nhìn thấy vẻ mặt và động tác như bị ma ám của Vân Nhã Phương. Cuối cùng anh lại nở nụ cười, giọng điệu của anh vừa mỉa mai lại vừa trào phúng.

Cũng tốt, cũng nên để cho cô ta hiểu được.

“Tất cả những thứ mà tôi làm chỉ là vì Khánh Linh, tôi tiếp cận cô chẳng qua là vì muốn phá đám Tưởng Vinh Hoa. Không chỉ có cô mà trước đó tôi cũng tìm được người khác để chịu tội thay rồi. Tôi bàn điều kiện với anh ta rồi để anh ta nộp chứng cứ cho cảnh sát thế nên Tưởng Vinh Hoa mới bị định tội nhanh như vậy.”