Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 1642




Chương 1642

Chờ mãi mới đến lúc trợ lý gọi cô ta vào.

Vân Nhã Phương chỉnh sửa lại mái tóc của mình, lại xịt một ít nước hoa lên cổ tay của mình trước khi bước vào văn phòng. Lúc này, cô ta mới ngẩng đầu và ưỡn ngực tiến vào trong.

Chỉ có điều, cô ta không hề chú ý tới ánh mắt đã trở nên kỳ lạ và khinh thường của người trợ lý sau lưng mình.

Điều kỳ quái chính là vì sao tổng giám đốc Minh lại qua lại với người phụ nữ này? Thoạt nhìn thì cô ta cũng không phải là một người phụ nữ tốt, ngay cả dục vọng cũng bày rành rành ở trên mặt cô ta…

Trợ lý đi theo Phạm Nhật Minh lâu như vậy, cũng đã trông thấy không ít những người phụ nữ lần lượt thay thế vị trí của nhau trong gia đình giàu có. Tất nhiên, anh không thể nhìn trúng một người phụ nữ thô bỉ và xảo quyệt như Vân Nhã Phương được.

Huống chi độ yêu chiều vợ của tổng giám đốc Minh thì anh ta cũng đã trông thấy không biết là bao nhiêu lần rồi, nhưng hôm nay người phụ nữ này lại đến đây để gặp tổng giám đốc Minh vì mục đích gì?

Khi Vân Nhã Phương bước vào văn phòng của Phạm Nhật Minh, đôi mắt đã quét một lượt qua mọi vật trang trí trong vài giây đồng hồ.

Trong lòng cô ta đều đang chảy cả nước bọt, vừa nghĩ đến chuyện sau này những thứ này cũng sẽ thuộc về người đàn ông của cô ta thì trên mặt Vân Nhã Phương không khỏi lộ ra vẻ tham lam và háo hức.

Thấy thế, mặt của Phạm Nhật Minh lại trở về trạng thái không cảm xúc.

Trong đáy mắt của anh mang theo một chút trào phúng, chỉ có điều người đàn ông này lại che giấu rất kỹ. Phạm Nhật Minh cũng không cần mở miệng thì Vân Nhã Phương tự nhiên mở miệng lấy lòng.

“Tổng giám đốc Minh, anh đã bận rộn cả buổi sáng rồi. Anh có mệt không?”

Khi Vân Nhã Phương nói thì trên mặt lộ ra một nụ cười mà cô ta tự cho là rất quyến rũ, chủ động tiến đến bên cạnh Phạm Nhật Minh.

Nhưng Phạm Nhật Minh vừa mới nghe qua chất giọng tự nhiên không chút giả vờ nào của vợ mình, bây giờ lại so sánh với giọng điệu cố gắng làm nũng của người phụ nữ này khiến anh càng lúc càng chán ghét Vân Nhã Phương này.

Khi cô ta đến gần thì mùi nước hoa nồng nặc trên người ta lại xộc thẳng vào mũi anh thêm một lần nữa.

Phạm Nhật Minh cũng không muốn tiếp tục bước lên vết xe đổ còn nặng nề hơn cả ngày hôm qua. Anh đứng dậy không để lại dấu vết, cố ý tránh né sự tiếp cận của Vân Nhã Phương.

Người đàn ông bước đến ngồi xuống trên ghế sô pha, cũng thuận thế muốn để Vân Nhã Phương cùng ngồi xuống.

Vân Nhã Phương liếc nhìn chỗ Phạm Nhật Minh đang ngồi, vốn dĩ lúc đầu cô ta cũng muốn qua đó nhưng người ta lại trực tiếp ngồi trên chiếc ghế sô pha đơn cho nên cũng không còn chỗ cho cô ta.

Cô ta cũng chỉ có thể đành phải bỏ cuộc, ngồi trên ghế sô pha đối diện với anh.

“Tôi không mệt, vì sao cô lại đến đây?”

Phạm Nhật Minh thật sự không muốn chơi trò đuổi bắt với người phụ nữ này, anh trực tiếp hỏi.

Lúc này, Vân Nhã Phương mới cười mập mờ nhìn anh một chút, hờn dỗi nói một câu: “Em… Tổng giám đốc Minh, anh thật đáng ghét!”

Cơ thể Phạm Nhật Minh không khỏi cảm thấy rợn người và buồn nôn.

Tuy nhiên, một nụ cười miễn cưỡng vẫn xuất hiện trên mặt anh, anh chậm rãi nói: “Hôm qua?”

Bởi vì hôm qua anh đã rời đi, cho nên anh cũng không biết chuyện sau đó đã xảy ra với người phụ nữ này. Hôm nay, chính cô ta đã tự tìm đến, vậy thì cũng thuận tiện để anh có thể dò hỏi cô ta. Cho nên người đàn ông chỉ nói hai chữ mà cũng không nhiều lắm, chỉ đủ để cho Vân Nhã Phương một cảm giác mơ hồ.