Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 1621




Chương 1621

Nguyễn Khánh Linh cảm thấy không chỉ tay mình trở nên ấm áp mà cơ thể cũng bắt đầu ấm lên.

“Thật tốt khi có anh.”

Nguyễn Khánh Linh nhìn Phạm Nhật Minh, trong đôi mắt đỏ hoe ẩn chứa sự ngưỡng mộ và biết ơn người đàn ông trước mặt, trong lòng càng dâng lên cảm giác ỷ lại vào anh.

Thấy thế, lòng Phạm Nhật Minh dịu lại, vốn dĩ anh còn đang định nghĩ cách lột da rút xương gã súc sinh kia ra nhưng sau khi cô nói xong câu này thì tâm trí anh như được đón nhận một làn gió xuân, trong đầu hiện ra khung cảnh ấm áp của những năm tháng êm đềm…

“Cho nên, sau này dù gặp phải chuyện gì cũng đừng chịu đựng một mình, hãy nói cho anh biết, được chứ?” Phạm Nhật Minh dịu giọng dỗ dành.

Lần này cô gái nhỏ kể cho anh nghe toàn bộ câu chuyện, anh có phần bất ngờ nhưng đa phần đều là hạnh phúc bất ngờ.

Ít nhất thì cô sẵn sàng chia sẻ nỗi đau cùng anh, để anh chịu trách nhiệm.

Phạm Nhật Minh thật sự rất cần cảm giác được dựa dẫm bởi cô gái này.

Nguyễn Khánh Linh nhìn người đàn ông trước mặt, đôi mắt to chớp chớp như thỏ con, cô ngoan ngoãn gật đầu và nói đầy chân thành: “Vâng, em biết rồi.”

Nhìn dáng vẻ vừa đáng yêu vừa dịu dàng và khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, Phạm Nhật Minh không nhịn được mà cúi xuống hôn nhẹ lên mí mắt cô.

Dưới ánh đèn mờ ảo và ấm áp, đôi mắt của người đàn ông không trầm tĩnh như bình thường, cũng không hề gợn sóng, nhưng nó phát ra ánh sáng như nhìn thấu tất cả, khiến cho khuôn mặt tuấn tú của anh càng trở nên sinh động.

Trái tim nhỏ bé của Nguyễn Khánh Linh không thể làm chủ được nữa, cô trở nên thẹn thùng.

Hết lần này tới lần khác, Phạm Nhật Minh vẫn nói với cô bằng giọng điệu hết sức yêu chiều: “Hôm nay em đã hoảng sợ rồi, nếu không muốn đi làm thì ngày mai chúng ta sẽ không đi nữa.”

Nguyễn Khánh Linh bị người đàn ông dụ dỗ đến nỗi mơ hồ, vừa rồi cô còn khóc lóc quá nhiều nên lúc này cảm thấy hai mắt nặng nề, đầu óc cũng trở nên chậm chạp. Cô khẽ ừ một tiếng như chú mèo con và cái miệng nhỏ lẩm bẩm gì đó rồi nhắm mắt lại.

Lúc này tiếng mưa bên ngoài cũng lắng dần, không gian hình như không còn đáng sợ như lúc đầu.

Ngược lại nó giống như một khúc hát ru con nhẹ nhàng.

Nguyễn Khánh Linh mệt mỏi nên chỉ một lát sau đã mơ mơ màng màng thiếp đi, hơi thở đều đặn nhẹ nhàng trong vòng tay của người đàn ông.

Phạm Nhật Minh nhìn cô, vẻ dịu dàng trên mặt từ từ thu lại, chỉ còn vẻ lạnh lùng vốn có.

Nguyễn Khánh Linh hoàn toàn không biết ai đang hãm hại cô.

Nhưng trong lòng Phạm Nhật Minh không thể không nghĩ đến những lời anh đã nghe thấy bên ngoài văn phòng của Tưởng Vinh Hoa.

Mặc dù qua lời miêu tả của Nguyễn Khánh Linh, hai người họ chẳng có chút liên quan đến nhau nhưng với những gì mà anh nghe được ở văn phòng thì sao bọn họ có thể trong sạch được?

Nếu như hôm nay người đàn ông đã làm tổn thương Nguyễn Khánh Linh mà còn cướp của thì bản chất của chuyện này sẽ hoàn toàn khác.

Anh nhìn người phụ nữ trong lòng mình thật lâu, thật may là cô không xảy ra chuyện bất trắc, nếu không anh sẽ không thể tỉnh táo suy nghĩ như bây giờ.

Càng là những chuyện liên quan tới Nguyễn Khánh Linh thì Phạm Nhật Minh lại càng bình tĩnh đến đáng sợ.

Một lúc lâu sau, anh nhẹ nhàng buông người con gái trong lòng ra, rồi lại nhẹ nhàng đặt cô xuống giường.