Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 1620




Chương 1620

Cảm xúc của Phạm Nhật Minh như được kết nối với Nguyễn Khánh Linh rất nhanh, tiếng khóc của cô càng nhỏ dần thì trái tim anh cũng trở nên bình tĩnh hơn dù vẫn còn đau nhói.

Tuy nhiên anh không chủ động nhắc đến chuyện giấc mơ của cô.

Dù sao đó cũng là ký ức khiến cô đau lòng khi nhớ lại. Nếu nhắc đến thì có thể sẽ động vào vết thương lòng của cô, nên Phạm Nhật Minh quyết định tự mình điều tra cho thoả đáng.

Chắc chắn tới tám phần là cô gái nhỏ này sẽ giấu anh việc đã xảy ra để anh đỡ lo lắng.

Chỉ có điều lần này Nguyễn Khánh Linh lại không giống như Phạm Nhật Minh nghĩ.

Vừa rồi Nguyễn Khánh Linh đang khóc nhưng trong đầu cũng đang suy nghĩ.

Nếu là trước đây thì cô cũng có thể giống như Phạm Nhật Minh nói, không kể rõ sự tình cho anh biết.

Nhưng tình hình bây giờ đã khác.

Trong bụng cô còn có một bé cưng, hơn nữa thì tình cảnh trong mơ vẫn hiện lên mồn một trước mắt cô. Cô lo sợ rằng chuyện như thế sẽ thật sự xảy ra, nhất định là hậu quả không phải chỉ một mình cô có thể gánh chịu.

Vì vậy, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, Nguyễn Khánh Linh dần dần không còn thổn thức nữa, cô muốn kể chuyện đã xảy ra vào hôm nay cho Phạm Nhật Minh biết.

Hơn nữa Nguyễn Khánh Linh tin rằng, trên đời này chỉ có Phạm Nhật Minh mới có thể bảo vệ cô.

“Chồng à, em muốn nói với anh một việc.”

Vì vừa rồi khóc lóc thảm thiết nên lúc này giọng cô cũng trở nên khàn khàn, vẫn còn chút nức nở, nghẹn ngào.

Vừa rồi Phạm Nhật Minh đã bật đèn đầu giường.

Ánh sáng không chói mắt mà nhẹ nhàng chiếu vào khuôn mặt của hai người.

Phạm Nhật Minh thấy Nguyễn Khánh Linh khóc đến sưng cả mắt, dường như vẫn còn đọng lại nước mắt nên lông mày của anh vô tình nhíu lại, nhưng lại sợ cô gái nhỏ này sẽ sợ hãi nên anh dùng giọng điệu dịu dàng nhất để nói với cô: “Em nói đi.”

Nguyễn Khánh Linh không trả lời mà từ từ nhắm mắt lại, nhớ về cơn ác mộng triền miên của mình. Sau một lúc bình tĩnh lại thì cô mới chậm rãi kể hết chuyện mà cô đã gặp lúc xế chiều cho Phạm Nhật Minh nghe.

Cô không hề giấu giếm mà chỉ bỏ qua việc cô đã bị người đàn ông đó nắm chặt lấy cổ áo.

Cô cũng nói thẳng rằng Amber đã kịp thời xuất hiện và cứu cô, chỉ vì cô đã quá sợ hãi mà thôi.

Tuy Phạm Nhật Minh là một người thông minh nhưng làm sao có thể không đoán được suy nghĩ của phụ nữ.

Nếu người đàn ông đó không làm gì thì sao cô lại sợ hãi như bây giờ?

Khuôn mặt anh vẫn nhẹ nhàng nhưng đôi mắt ánh lên tia dữ tợn và khát máu, một tia lạnh lẽo xẹt qua trong khoảnh khắc.

Nhưng đó chỉ trong một khoảnh khắc nhất định, anh phát hiện ra cô gái trong lòng mình đang lùi người về sau, anh nhanh chóng gạt đi sự lạnh lẽo trong đáy mắt.

“Được, anh biết rồi.”

Phạm Nhật Minh nói, anh đưa tay vuốt khuôn mặt cô, giọng nói nhẹ nhàng trấn an nhưng ẩn trong đó là một tia sát khí.

“Anh sẽ không để em gặp phải loại chuyện như thế một lần nữa đâu.”

“Vâng.”

Nghe được lời đảm bảo từ anh, Nguyễn Khánh Linh cảm thấy trong lòng trở nên nhẹ nhõm, đôi tay nhỏ nhắn của cô nắm lấy đôi tay ấm áp của anh, anh cũng vội nắm lấy tay cô.