Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 1616




Chương 1616

Anh sẽ không thể xuất hiện cứu cô trong những lúc đó.

Anh sẽ không thể tưởng tượng được nếu Nguyễn Khánh Linh đã gặp phải những chuyện gì, Tổng Giám Đốc Phạm  sẽ cảm thấy như thế nào?

Tuy nhiên Nguyễn Khánh Linh vẫn nở nụ cười gượng gạo trong vài giây. Cô mỉm cười an ủi anh: “Chuyện này tôi sẽ tự mình giải quyết, tóm lại …… Anh không cần phải nói cho anh ấy biết”

Amber nhìn cô yếu đuối cầu xin anh.

Anh vẫn không thể từ chối được cô.

Anh ta tin rằng không có bất cứ người đàn ông nào vào lúc này có thể từ chối cô được.

Anh chấp nhận gật đầu hứa với cô rồi nhìn Nguyễn Khánh Linh xuống xe và bước vào biệt thự.

Trong lòng cảm thấy lo lắng nhưng Amber lại cảm thấy bất lực. Anh ta chỉ là trợ lý của Nguyễn Khánh Linh và anh ta không thể nhúng tay vào chuyện của người khác. Cuối cùng, anh chỉ có thể lái xe rời đi trong bất lực.

 

Khi Nguyễn Khánh Linh trở về biệt thự, cô phát hiện Phạm Nhật Minh vẫn chưa về.

Cô thở dài một hơi, không hề che giấu vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt.

Cô đi vào bếp uống chút nước, vì đầu óc quá nặng nề nên cô chậm rãi đi lên cầu thang.

Khi vừa đến cửa phòng, cô tình cờ gặp chú Hùng chuẩn bị xuống lầu.

Chú Hùng nhìn thấy Nguyễn Khánh Linh liền gọi: “Mợ chủ, mợ về rồi à?”

Ông vẫn còn khá ngạc nhiên, dù sao thì trước đây Phạm Nhật Minh luôn đưa đón Nguyễn Khánh Linh, rất ít khi trông thấy cô về nhà một mình.

Nghe thấy giọng chú Hùng, Nguyễn Khánh Linh giật mình, khi cô xoay người lại thì biểu cảm trên mặt đã được ổn định lại, cô mỉm cười, gật đầu nói: “Vâng.”

“Chú Hùng, cháu đi ngủ một lát, lát nữa cậu chủ trở về thì chú hãy gọi cháu.”

“Ồ, vâng.”

Chú Hùng đáp, ông nhìn Nguyễn Khánh Linh rồi ấp úng khó nói lên lời, nhưng đến khi ông đang định mở miệng thì Nguyễn Khánh Linh lại xoay người đi vào phòng.Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Ông nhìn cửa phòng bị đóng lại, trong lòng dâng lên một cảm giác khác thường.

Chú Hùng cảm thấy hôm nay mợ chủ có chút kì lạ.

Nếu nói là mệt mỏi thì cũng không hẳn vậy, có cảm giác cô vừa trải qua chuyện gì đó, nhưng cũng chỉ là do chú Hùng suy đoán mà thôi.

Có lẽ mợ chủ quá mệt mỏi thôi?

Chú Hùng nghĩ vậy, ông tự thuyết phục bản thân nghĩ về vấn đề theo hướng tích cực.

Sau đó ông đi xuống lầu.

Khi Phạm Nhật Minh về nhà thì trời đã nhá nhem tối, trời bên ngoài đang mưa như trút nước, xen lần từng tiếng sấm rền vang.

Anh vừa về đến nhà đã hỏi chú Hùng: “Mợ chủ đã về chưa?”

“Về rồi ạ.” Chú Hùng đáp.

“Ăn cơm chưa?”