Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 1602




Chương 1602

Nguyễn Khánh Linh ngay từ đầu còn khờ dại coi như là vậy, người đàn ông này là thật có việc muốn thương lượng với mình, mới cùng cô về văn phòng, kết quả, hai người mới vừa đến văn phòng, thân thể của cô trong nháy mắt bị anh ôm lấy.

Nguyễn Khánh Linh suýt nữa kêu đi ra, cô hai tay vội vàng ôm lấy Phạm Nhật Minh cổ, ổn định thân hình về sau, nhẹ nhàng đập anh một quyền, đỏ mặt giận nói, ” Anh làm gì vậy? Đây là trong công ty, mau bỏ em xuống!”

Phạm Nhật Minh nhẹ nhàng đặt Nguyễn Khánh Linh lên ghế sofa, anh chầm chậm cúi xuống, hơi thở họ đan xen lẫn nhau.

Nguyễn Khánh Linh đã đoán được anh ấy sẽ làm điều đó, cô vừa lo lắng vừa xấu hổ vì sợ rằng ai đó sẽ đến bắt gặp trong khi hai người đang ở cùng nhau.

“Anh, Ở đây không được đâu? Lỡ có người đến đó.”

Thực ra, Phạm Nhật Minh không có ý gì với cô, anh chỉ muốn hôn và ôm cô thôi. Nhưng sau khi nhìn thấy cô hoảng loạn, anh đã mềm lòng. Không muốn để cô hoảng loạn, anh choàng tay qua vai của cô và hai người ngồi im lặng trên ghế sofa.

Phạm Nhật Minh ân cần hôn lên trán cô để an ủi: “Không cần phải hoảng loạn như thế đâu, Anh không làm gì với em đâu, em yên tâm đi.”

Khi nhìn thấy anh thực sự không làm bất cứ hành động nào nữa nên Nguyễn Khánh Linh đã tin anh và đã bình tĩnh trở lại.

Cô dựa đầu vào vai anh. Trầm ngâm một lúc, cô tò mò hỏi anh: “Tại sao anh lại đến tìm em? Anh đến đây như vậy có sao không? Còn buổi gặp quan trọng của anh nữa ?”

Nguyễn Khánh Linh không nghĩ rằng Phạm Nhật Minh rất bận rộn, anh thường xử lý rất việc trong công ty, dự án hợp tác mới này rất quan trọng với anh nhưng không thể tin được là anh đến để gặp cô.

Phạm Nhật Minh không chút che giấu, anh nói: ” Đã có người xử lý hết rồi nên anh sang gặp em.”

“.….”

Khi Nguyễn Khánh Linh lắng nghe một người đàn ông nghiêm túc nói, cô cảm thấy có chút buồn cười và cô thấy trái tim anh thật ngọt ngào.

Bất chợt cô lại nghĩ đến một Tổng Giám Đốc Phạm  và liền hỏi anh: “Em chỉ muốn xem xem liệu anh đi một mình không? Tại sao anh lại đến đây cùng với nhiều người như vậy? Làm cho em cảm thấy rất bất ngờ đó .”

Nghe cô nói, Phạm Nhật Minh cười: “Cho nên lúc nãy khi thấy anh ở bên ngoài nên em mới lộ ra cái biểu cảm đó?”

“Ai biểu anh đi cùng với nhiều người đến đây.”

Nguyễn Khánh Linh hạ giọng bĩu môi.

Và những người đàn ông đó có vài người nhìn không hề đơn giản xí nào.

Cô không muốn xảy ra bất kì rắc rối nào trong Tổng Giám Đốc Phạm này vì cô đã rất vất vả mới có được sự hợp tác này.

Hiển nhiên, Nguyễn Khánh Linh Ý có suy nghĩ rất đơn thuần. Có Phạm Nhật Minh bên cô, không có bất cứ ai có ý kiến gì xấu về cô, họ chỉ có thể để trong lòng mình mà không dám hé răng ra nửa lời.

Lúc ấy, Phạm Nhật Minh nhìn cô rất dễ thương, anh không nhịn được nên bất ngờ nhéo má cô rồi cười một cách trìu mếm:  “Ngốc, em lo lắng cái gì? Chẳng lẽ em còn sợ anh làm gì em?”

Nghe anh trêu ghẹo cô với những lời nói khó hiểu. Nguyễn Khánh Linh không biết đã bất giác nghĩ đến cái gì mà ngay lúc ấy hai má cô đỏ ửng vì ngượng ngùng.