Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 1552




Chương 1552

Nhưng mà bây giờ xem ra, trước đó căn bản là cô ấy suy nghĩ nhiều rồi, người ta sống rất dễ chịu đó, căn bản cũng không cần cô ấy hỗ trợ.

Lâm Đỗ Nhã nhìn về phía Trung Huy, ở góc độ này cô ấy thấy không rõ lắm mặt của anh ấy, thế nhưng có thể thấy dáng người cao to của người đàn ông.

Giống như là những cô gái kia nói, Trung Huy chính là một hormone di động, điểm ấy lúc cùng anh ấy chung đụng Lâm Đỗ Nhã cũng cảm giác được.

Cô ấy vừa mới nghe những cô gái kia khen Trung Huy, thậm chí còn cãi nhau vì anh ấy, trong lòng chẳng những không có chút ghen tuông, mà còn đột nhiên sinh ra cảm giác tự hào.

Các cô có tranh thế nào đi nữa thì có ích lợi gì? Người đàn ông này thủy chung vẫn là đóa hoa lạnh lùng cao quý mà các cô khó có thể lấy được, anh ấy đã là người đàn ông mà Lâm Đỗ Nhã coi trọng, người khác muốn tới cướp à? Nghĩ cũng đừng nghĩ.

Nhưng mà, cô cả Lâm lại không tránh khỏi tự cảm thán một lượt, quả nhiên người đàn ông mà cô coi trọng thật là ưu tú!

Lúc này, ông Lâm đứng ở bên người Lâm Đỗ Nhã, ông ấy quay sang đã nhìn thấy biểu tình trên mặt con gái, làm cha ruột của Lâm Đỗ Nhã, ông ấy còn có thể không rõ lúc này trong lòng con gái đang nghĩ cái gì ư?

Thật ra trước đó ở bệnh viện, thằng nhóc trên bục kia cứu con gái mình, lúc ở bệnh viện, bọn họ cũng đã nhìn ra chút manh mối, thế nhưng khi đó, bọn họ còn tưởng rằng thân phận của anh ấy thấp, không xứng với Nhã, sợ sẽ làm cô tủi thân.

Thế nhưng hiện tại nha, nhờ những cô gái mê trai ở phía trước kia mà làm ông Lâm ngoài ý muốn đã biết thực lực chân chính và thân phận mà Trung Huy che giấu.

Những lo lắng của ông trước đó, bây giờ chuyển thành thưởng thức.

Không kiêu ngạo không nóng nảy, khiêm tốn mà lại nhiệt tâm.

Thằng nhóc bây giờ đã có thể đồng thời làm được điều này, đã rất ít, xem ra thằng nhóc này làm người cũng rất tốt, là có thể cùng với Nhược Nhược thử xem.

Thế là, ông Lâm cười cười, ôm bả vai con gái hỏi: “Nhã à, người đàn ông trên bục kia, có đúng là người đàn ông bố nhìn thấy trước kia ở bệnh viện không?”

Lâm Đỗ Nhã không nghĩ tới cha mình còn nhớ rõ Trung Huy.

Cô ấy cười, gật đầu.

Ông Lâm lại nói: “Bố thấy gần đây hai đứa rất thân thiết nhỉ? Trước đó anh con nói, con và người đàn ông này lên núi chơi hai ngày à?”

Nghe vậy, Lâm Đỗ Nhã ở trong lòng mắng ông anh trai miệng rộng kia của cô ấy, nhưng mà cô ấy vẫn thừa nhận: “Vâng thưa bố.”

Bởi vì trước đó lúc ở bệnh viện, bố mẹ đánh giá không tốt về Trung Huy, vẫn là vì cô ấy, thái độ của bọn họ mới có chút thoái nhượng, lần này biết chuyện này, cha nhất định là muốn dạy bảo cô ấy…

Trong lòng Lâm Đỗ Nhã đã làm tốt chuẩn bị bị cha trách cứ.

Nhưng để cô ấy bất ngờ là ông Lâm cũng không nói gì, trái lại còn mỉm cười, hiền lành mà sờ sờ đầu của cô ấy nói một câu: “Lúc nào rãnh rỗi, thì gọi cậu ấy đến nhà ăn cơm đi.”

“Thật vậy chăng? Bố?”

Lâm Đỗ Nhã còn tưởng rằng mình nghe lầm, vẻ mặt cô ấy kinh ngạc hỏi.

Lúc này, ông Lâm cốc vào trán con gái một cái, lần nữa nói: “Là thật.”