Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 1530




Chương 1530

Nguyễn Khánh Linh nói: “Em sắp có cuộc họp rồi, anh tự đi tham quan ở đây nha, nếu thấy mệt thì đến phòng làm việc của em nghỉ ngơi một lát.”

Lúc cô nói chuyện còn cố tình nhấn mạnh hai chữ “tham quan”, giọng điệu có chút uyển chuyển.

Tuy nhiên mặt Phạm Nhật Minh vẫn không đổi sắc như cũ, anh nghiêm trang gật đầu một cái, nói: “Ừ, em đi đi.”

Nguyễn Khánh Linh thấy anh vẫn đang giả bộ, lại còn trông rất thật thì bỗng cảm thấy buồn cười, rồi lại nghĩ chỉ cần anh ghen lên là sẽ như biến thành một người khác. Sao anh có thể đáng yêu như vậy nhỉ?

Trước khi đi khỏi đây, cô lại không nhịn được mà kiễng chân lên hôn má Phạm Nhật Minh một cái, sau đó mới cười tươi rói rời đi.

Sau khi Nguyễn Khánh Linh rời khỏi phòng, Phạm Nhật Minh lại đứng tại chỗ một lát.

Anh không cầm lòng được mà đưa tay lên chạm vào chỗ mà Nguyễn Khánh Linh vừa hôn mình lúc nãy, rồi tạm ngừng lại một chút như đang cảm thụ hơi thở thơm ngát của cô còn lưu lại trên mặt mình.

Nếu bây giờ mà có ai đi vào phòng, chắc chắn sẽ nhìn thấy vẻ đắc ý cùng với nụ cười tươi cực kỳ ấm áp trên mặt Phạm Nhật Minh.

Nhưng không lâu sau, nụ cười tươi trên mặt Phạm Nhật Minh cũng dần phai nhạt bớt, khôi phục trạng thái trong trẻo lạnh lùng như lúc trước.

Chỉ khi đối mặt với Nguyễn Khánh Linh thì anh mới không tự giác mà trở nên thích cười như vậy thôi.

Phạm Nhật Minh không hề đi tham quan công ty DR, dù sao đây cũng chỉ là một cái cớ mà anh lấy bừa thôi, không phải ý đồ thật sự của anh.

Nếu Nguyễn Khánh Linh đang có cuộc họp, vậy thì anh đành phải chờ cô trong phòng làm việc thôi.

Phạm Nhật Minh nhấc chân lên, đi đến trước bàn làm việc của Nguyễn Khánh Linh.

Màn hình máy tính trên bàn cô vẫn còn sáng đèn, trên màn hình hiển thị một phương án đấu thầu.

Phạm Nhật Minh tùy tiện liếc mắt nhìn mấy cái, lập tức tìm ra vấn đề trong phương án này. Tuy nhiên anh cũng không để ý, vì cuối cùng hợp đồng này cũng sẽ về tay cô, anh cũng không phải để ý nhiều làm gì.

Anh lại nhìn bàn làm việc của Nguyễn Khánh Linh.

Trên bàn để rất nhiều đồ vật linh tinh, gần như toàn là tài liệu, còn có sách về tài chính rất dày. Trong số đó có vài trang sách được mở ra, trên đó ghi chi chít những bút ký.

Phạm Nhật Minh nhìn qua mấy quyển sách này, đây là những sách mà lúc trước anh cũng đã từng đọc.

Thật ra nội dung trong sách cũng không khó hiểu, nhưng khi phiên dịch lại tương đối khó khăn, bởi vì những quyển sách này không phải tiếng Việt mà là tiếng Đức.

Nguyễn Khánh Linh giỏi tiếng Anh, nhưng tiếng Đức của cô lại kém đến nỗi dốt đặc cán mai. Lúc trước cô lại chưa từng tiếp xúc với tiếng đức nên trông có vẻ hơi quá sức.

Có thể nhìn ra được cô mới chỉ đọc được vài tờ trong quyển sách dày cộp này mà thôi.

Phạm Nhật Minh nghĩ tới dáng vẻ buồn rầu mà cắn bút của cô khi gặm quyển sách này, lại không nhịn được mà mỉm cười.

Anh ngồi luôn xuống ghế của Nguyễn Khánh Linh, nhìn những tài liệu mà cô đã từng đọc kia rồi sửa sang, phân loại giúp cô một chút. Khi phát hiện chỗ nào sai lầm, anh sẽ phê bình và sửa lại cho cô.

Tuy nhiên Phạm Nhật Minh cũng không thay đổi quá nhiều, dù sao anh cũng biết chắc chắn là Nguyễn Khánh Linh muốn tự hoàn thành những việc này.

Sau khi sửa sang lại những tài liệu trên bàn cho cô xong, Phạm Nhật Minh vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy tờ giấy nhớ được dán bên cạnh máy tính.