Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 1505




Chương 1505

Nghe vậy, Nguyễn Khánh Linh bỗng dưng liếc mắt sang nhìn Tưởng Vinh Hoa. Dù sao cấp bậc của ông ta cũng cao hơn lão quản lý thị trường kia nhiều, hai người lập tức chạm mắt trong không trung, không một ai có ý lảng tránh.

Lúc này quần chúng đang vây xem cũng cảm thấy trong lòng sôi trào, bọn họ đều ngửi thấy mùi thuốc súng.

Chẳng lẽ vị chủ tịch mới này định mâu thuẫn với giám đốc Tưởng ngay bây giờ sao? Đương nhiên việc va chạm và cọ sát này là không thể tránh được, mà việc lúc này bọn họ có thể là được là kịp thời thấy rõ tình thế mà chọn đúng phe. Như trước kia thì bọn họ sẽ không ra tay mà bảo trì thái độ trung lập. Giống như hiện giờ, trong trận chiến vô hình giữa Nguyễn Khánh Linh và Tưởng Vinh Hoa, tuy có nhiều nhân viên như vậy nhưng không ai mở miệng lên tiếng trước.

Bọn họ đang đợi kết quả cuối cùng.

Đúng lúc này, tiếng cười của Nguyễn Khánh Linh lại vang lên một lần nữa, có vẻ cực kỳ đột ngột.

Đương nhiên là Tưởng Vinh Hoa cũng không hiểu tự dưng Nguyễn Khánh Linh lại cười cái gì, đành phải mím môi.

Ngay sau đó mọi người liền nghe thấy giọng nói vang dội của Nguyễn Khánh Linh: “Ông nói tôi quá cảm tính đúng không? Vậy thì mời giám đốc Tưởng giải thích một chút, tại sao ông biết rõ danh tiếng của Lisa xấu như vậy mà vẫn tiếp tục duy trì hợp đồng phát ngôn với cô ta?”

“…” Tưởng Vinh Hoa nghe Nguyễn Khánh Linh nói như vậy, nhất thời cũng không trả lời được.

Ông ta không phải người phụ trách chuyện tìm người phát ngôn, nên hoàn toàn không hiểu biết thông tin của người phát ngôn này. Vừa này ông ta nói giúp quản lý thị trường cũng chỉ đơn giản là không muốn nhìn thấy Nguyễn Khánh Linh kiêu ngạo, ra vẻ chủ nhân như vậy.

Thấy Tưởng Vinh Hoa không nói gì, Nguyễn Khánh Linh đang định nói tiếp thì quản lý thị trường kia lại lên tiếng. Có điều lần này ông ta không còn đắc ý vang dội như lúc mới nói chuyện nữa.

Ngược lại nghe ông ta nói còn không đủ tự tin, quản lý thị trường nói: “Đây cũng không phải vấn đề của người phát ngôn, chỉ cần chúng ta làm quan hệ xã hội tốt, lại thêm độ hot của Lisa, đương nhiên sẽ có người đến mua hàng.”

“Ồ, mua hàng?” Nguyễn Khánh Linh cười nhạo ngắt lời quản lý thị trường. Cô cười lạnh: “Ông cũng không biết xấu hổ mà dám nói chỉ cần quan hệ xã hội tốt sẽ không thành vấn đề? Vậy làm phiền ông đi xem lại doanh số của công ty trong ba năm nay đang càng ngày càng sa sút rồi lại đến đây nói chuyện.”

“… Chuyện này…”

Quả nhiên, vừa nhắc đến lượng tiêu thụ, mặt quản lý thị trường đỏ lên như nuốt phải ruồi bọ, không phun ra được chữ nào.

Thấy thế, Tưởng Vinh Hoa cũng không nhịn được mà thầm mắng quản lý thị trường kia ngu như heo.

Người phát ngôn có vấn đề mà còn dám dùng nhiều năm như thế, còn để Nguyễn Khánh Linh nắm được chuyện này, chẳng khác nào tát thẳng vào mặt Tưởng Vinh Hoa một cái.

Đồng thời, ông ta lại cắn chặt răng, không ngờ Nguyễn Khánh Linh lại biết được những chuyện này. Ông ta còn tưởng rằng cô chỉ nhất thời nổi hứng đến đây họp mà thôi, không dự đoán được là cô đã có chuẩn bị rồi mới đến.

Vậy thì Tưởng Vinh Hoa lại có dự cảm không tốt về chuyện thứ hai mà cô sắp đề cập.

Vẻ mặt của ông ta chuyển từ khinh thường lúc ban đầu sang cảnh giác mà hiện giờ không dễ phát hiện.

Không chỉ Tưởng Vinh Hoa, sau khi những người ở đây nhìn thấy tình thế này, trong lòng đều thay đổi ấn tượng về Nguyễn Khánh Linh.

Thì ra không phải cô chẳng hiểu cái gì, ít nhất là cô vừa mở miệng nói chuyện cũng là nói có sách mách có chứng.

Nguyễn Khánh Linh thấy Tưởng Vinh Hoa và quản lý thị trường kia không nói gì nữa, cô cũng không buồn nhiều lời với bọn họ, cứ thế đi vào thẳng chủ đề. Cô hỏi: “Trưởng phòng nhân sự là ai?”