Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 1504




Chương 1504

Những người này kiêu ngạo quá rồi, dám cười nhạo Nguyễn Khánh Linh trong cuộc họp một cách trắng trợn táo bạo như vậy. Trong khi đó cô còn là cấp trên của bọn họ, chẳng phải là bọn họ ỷ vào việc được Tưởng Vinh Hoa chống lưng, cộng với chủ tịch đang không ở trong nước sao?

Thật sự dám bắt nạt vì cô không có ai giúp đỡ?

Amber không nhìn được nữa, anh ta đang định mở miệng nói chuyện giúp Nguyễn Khánh Linh thì lại nghe thấy người phụ nữ này tiếp tục mở miệng nói chuyện.

Nguyễn Khánh Linh cũng không tức giận, nhút nhát hoặc là lùi bước như anh ta tưởng tượng. Ngược lại, cô vẫn luôn giữ nụ cười mỉm lạnh nhạt, vẻ mặt cao thâm khó đoán như một vị quân sư đang lập kế.

Đúng lúc này, Nguyễn Khánh Linh mỉm cười, hỏi ngược lại: “Vậy nên ông làm giám đốc lâu rồi đúng không? Đến quyền lợi quyết định người phát ngôn tôi cũng không có đúng không?”

Tuy cô nói câu này bằng giọng điệu như đang nói giỡn, nhưng vẻ mặt cô lại khác hoàn toàn.

Sau khi quản lý thị trường tiếp xúc đến tầm mắt của cô, đầu óc bỗng trì trệ mất hai giây.

Tại sao vừa rồi ông ta không phát hiện ra ánh mắt của cô nhóc này lại sắc bén như vậy? Làm ông ta cũng có chút không dám nhìn thẳng.

Huống hồ, vấn đề mà cô vừa tung ra cũng khiến ông trả lời cũng không ổn, mà không trả lời cũng chẳng xong…

Thật ra lúc này không chỉ riêng quản lý thị trường, mà những người khác trong phòng họp cũng không khỏi nhìn về phía Nguyễn Khánh Linh.

Bọn họ đều ngạc nhiên phát hiện, lúc này người phụ nữ nhỏ xinh đang đứng ở chính giữa kia… dường như có chỗ nào khác với lúc trước. Bọn họ cứ cảm thấy, hình như chỉ trong nháy mắt khí thế của cô đã tăng cường lên rất nhiều, vô tình khiến người ra cảm thấy áp lực.

Thậm chí có người còn nhìn ra khí phách của chủ tịch hội đồng quản trị lúc trước ở trên người Nguyễn Khánh Linh…

Lúc này, những người mắt sáng và tỉnh táo đều đã phát hiện, xem ra vị chủ tịch mới này cũng không phải hổ giấy…

“Sao ông không nói gì?” Nguyễn Khánh Linh lại cười, nhìn chằm chằm quản lý thị trường mập mạp kia, hỏi.

Quản lý thị trường bị bắt, đành phải đối mặt với cô. Mới chỉ một lát mà ông ta bỗng cảm thấy lòng bàn tay toát đầy mồ hôi.

Ông ta đành phải cười xấu hổ, lắc đầu nói: “Đương nhiên là không phải, cô mới là chủ tịch.”

“Vậy thì tại sao tôi lại không có bất cứ quyền lợi lên tiếng nào?” Nguyễn Khánh Linh tiếp tục ép hỏi.

Khi cô đang nói lời này như đang bắn lén gì đó, có vài người còn chuyển tầm mắt về phía Tưởng Vinh Hoa.

Chắc vị chủ tịch mới này không muốn giết gà dọa khỉ đâu nhỉ?

Nếu mọi người đã suy đoán như vậy, tất nhiên là đương sự cũng hiểu, trên mặt Tưởng Vinh Hoa hiện lên vài phần mất tự nhiên cùng với một chút tức giận.

Đúng là đàn bà, nắm quyền một cách cảm tính! Không có một chút đầu óc nào!

Vì thế, Tưởng Vinh Hoa nở nụ cười, trực tiếp giải vây cho quản lý thị trường. Ông ta cũng nói vài câu chứa ý riêng: “Chủ tịch Nguyễn, đương nhiên là cô có quyền lợi này, nhưng tôi nghĩ ông ta chỉ có ý muốn nhắc nhở cô một chút mà thôi.”

“Làm kinh doanh không phải chuyện chơi đùa, không thể làm việc theo tâm trạng của cô được. Nếu cô muốn làm cái gì thì làm cái đó, hoàn toàn mặc kệ hậu quả thì chẳng phải toàn bộ công ty sẽ lộn xộn sao? Cô nói xem đạo lý này có đúng không?”