Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 1491




Chương 1491

Sau đó cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Trần Hữu Nghị đi vào.

Anh ta không ngờ mình vừa đi vào đã bị nhét đầy cơm chó vào mồm.

Nhưng mà da mặt Trần Hữu Nghị rất dày, cười đùa rồi đi về phía trước, tự mình tìm một chỗ thoải mái ngồi xuống, nói đùa: “Xem ra tôi đến không đúng lúc nhỉ?”

Nghe vậy mặt Nguyễn Khánh Linh lại đỏ lên.

Cô cũng không phải là người mặt dày như Trần Hữu Nghị, cũng không có khí chất lạnh lẽo như Phạm Nhật Minh.

Cô vội vàng đi ra khỏi lồng ngực người đàn ông, Phạm Nhật Minh cũng biết cô ngại nên thả cô ra.

Sau khi Nguyễn Khánh Linh xuống giường thì vô thức kéo góc áo có vẻ hơn nhăn, cô cố gắng nở nụ cười hỏi: “Anh Trần, anh đến thăm Nhật Minh sao?”

“Ừ.” Trần Hữu Nghị cười hiền lành: “Tiện đến bàn chút việc với cậu ta thôi.”

Nguyễn Khánh Linh nghe vậy thì lập tức nói: “Nếu vậy thì em sẽ không làm phiền hai người nữa, em ra ngoài trước đây.”

“Không sao, không phiền gì hết.” Trần Hữu Nghị diễn quá sâu, lại liếc về phía Phạm Nhật Minh sâu xa nói: “Có phải không Nhật Minh?”

Đúng là trước đây khi Phạm Nhật Minh và Trần Hữu Nghị bàn chuyện công việc thì cũng không tránh cô, cô có thể ở lại làm việc của mình.

Nhưng mà lúc này Nguyễn Khánh Linh không lựa chọn ở lại.

Cô kiếm đại một cái cớ rồi chuồn đi, để Phạm Nhật Minh ở lại với Trần Hữu Nghị.

Cô vội vàng tránh né như vậy là vì ban nãy cô và Phạm Nhật Minh thân mật đã bị Trần Hữu Nghị bắt gặp, nếu cô ở lại sẽ thấy xấu hổ hơn. Còn một lý do khác là vì ban nãy khi xem tài liệu của DR, hơn nữa sau khi nghe mấy câu của Phạm Nhật Minh thì cô muốn đến công ty xem thử.

Sau khi Nguyễn Khánh Linh đi rồi, Trần Hữu Nghị cười với Phạm Nhật Minh: “Tôi nói này người anh em, vết thương trên lưng cậu vẫn chưa lành đâu, lại còn nghe đồn là em dâu đã có thai mà? Dù cậu có đói khát thì cũng phải nhịn chứ…”

Phạm Nhật Minh không có hứng thú nói chuyện này với anh ta.

Trừ Nguyễn Khánh Linh ra, anh không có nhiều kiên nhẫn với người khác, ngay cả anh em tốt cũng vậy.

Vậy nên Phạm Nhật Minh chỉ lạnh lùng liếc mắt nhìn Trần Hữu Nghị, nói một câu chặn họng anh ta: “Nói nhảm nhiều vậy? Đúng lúc công ty bên Châu Phi đang thiếu người, hay là cậu sang đó đi?”

“… Không được không được, tôi cảm thấy như bây giờ rất tốt.”

Trần Hữu Nghị vội vàng cười ha ha, cũng không dám châm chọc người anh em này nữa.

Lỡ như cậu ta thật sự điều mình đến công ty ở Châu Phi thì vợ mình phải làm sao đây? Bây giờ anh ta chắc chắn không đành lòng để cô ấy đến Châu Phi chịu khổ với mình, nên bây giờ cần phải biết điều một chút mới được.

Thấy Trần Hữu Nghị bắt đầu ngoan ngoãn, Phạm Nhật Minh cũng không nhắc lại chuyện ban nãy nữa.

Anh cầm lấy tài liệu bên cạnh lên xem lại, hỏi: “Lần trước chuyện hợp tác với công ty trang sức Daisha, đã thông báo với công ty đối phương chưa?”

Trần Hữu Nghị không biết là tại sao Phạm Nhật Minh lại đột nhiên hỏi vấn đề này, nhưng mà anh ta vẫn gật đầu: “Khoảng thời gian trước vì cậu gặp chuyện nên vẫn chưa thông báo.”

Nghe vậy Phạm Nhật Minh gật đầu, anh cầm tài liệu đưa cho Trần Hữu Nghị nói: “Vậy đừng thông báo nữa, bây giờ anh kêu gọi đấu thầu đi.”

“Kêu gọi đấu thầu?”