Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 1466




Chương 1466

Lúc này máy bay còn chưa cất cánh, mà Mia đã đứng ngay cửa trực thăng chờ Giang Đức.

Thấy anh ta đi đến, cô hơi giương cằm đứng chặn trước mặt anh, vẻ thẹn thùng trên mặt lúc nãy không còn thấy đâu nữa, người phụ nữ nói: “Giang Đức, tôi cảnh cáo anh, lúc nãy sở dĩ tôi đồng ý ở cùng một chỗ với anh là do nể mặt chị và anh rể tôi thôi.”

“Anh để ý cho tôi, sau khi đến Thụy Sĩ, chúng ta sẽ mỗi người đi một ngả, đừng tiếp tục quấn dính lấy tôi nữa, nghe chưa hả?”

Nghe vậy, khuôn mặt Giang Đức cũng không xuất hiện vẻ thất vọng như Mia tưởng tượng, dường như anh ta đã sớm đoán trước được. Ngược lại chỉ mỉm cười, đầu lông mày có vài phần lưu manh, cũng hơi chăm chú nói: “Em gái nhỏ à, em nghĩ cậu đây là loại người thích mặt dày bám theo à?”

Trong mắt Mia tức nghẹn không còn chút máu: “Nếu không thì sao? Vậy tại sao anh lại ở đây?”

Bỗng Giang Đức tiến lên một bước, trực tiếp chống cô ra phía sau cabin trên máy bay, nhìn ánh mắt người đàn ông này, Mia không hăng hái cãi cọ nữa mà đỏ bừng mặt.

Người đàn ông này… không ngờ hai mắt đẹp thật đấy…

Phì! Cô đang nghĩ gì vậy chứ? Anh ta lại dám đùa giỡn mình sao?

Mia chuẩn bị hành động, Giang Đức đã đoán được nên nắm chặt tay cô lại, cả người cô lúc này đều nằm trong lòng ngực của anh.

“Anh… anh thả tôi ra! Đồ dê xồm nhà anh!”

Mia bắt đầu cà lăm, mặt cũng càng ngày càng đỏ.

Lúc này ngón tay Giang Đức nhẹ nhàng vân vê đôi môi người phụ nữ, trong mắt lóe lên tia sáng khiến lòng người say mê, anh ta chậm rãi nói: “Mia, bây giờ em nghe thật kỹ cho anh, anh quấn chặt lấy em thế này là vì anh thích em đấy.”

“…”

Giang Đức vừa nói ra lời này, người phụ nữ trong ngực lập tức không vùng vẫy nữa, cô giống như hóa đá, sững sờ không hề nhúc nhích.

Đúng lúc này, nhân viên chăm sóc và chữa bệnh vội vàng chạy tới. Cô ta thấy tư thế kia của hai người thì có chút giật mình, nhưng lúc này chẳng còn tâm trạng để tránh đi nữa, vội vàng nói với Mia: “Cô chủ, hình như bệnh tình của ông chủ nặng hơn rồi, chúng ta nhanh chóng xuất phát thôi.”

Nghe vậy, Mia mới khôi phục lại từ trạng thái hóa đá, cô vội vàng đẩy Giang Đức ra, nói với nhân viên kia: “Bây giờ xuất phát ngay, tôi đi xem thử bố một chút đã.”

Nói xong, cô chạy thật nhanh đến chỗ Steve, trực tiếp ném Giang Đức ở đây.

Giang Đức nhìn bóng dáng vội vàng của người phụ nữ, khóe miệng nở nụ cười nhộn nhạo.

Cô bé kia vừa thẹn thùng sao?

Xem ra, cô không phải hoàn toàn không có cảm giác với anh, vậy cơ hội thành công lần này lớn hơn rất nhiều rồi…

Bên kia, Nguyễn Khánh Linh và Phạm Nhật Minh đang trên đường quay về viện điều dưỡng.

Nguyễn Khánh Linh nhớ tới bố và em gái mình thì nhịn không được đỏ mắt. Nghĩ đến chuyện có thể rất lâu sau mới có thể nhìn thấy bọn họ, cũng có thể không được gặp lại bố nữa, đoạn đường cuối cùng của ông ấy mà cô không thể bên cạnh.

Cô cảm thấy rất áy náy, cũng rất khó chịu.

Phạm Nhật Minh thấy cô lại khóc, anh rất muốn ôm cô vào trong ngực. Nhưng lúc này anh đang lái xe, không thể phân tâm.

Anh chỉ có thể rút khăn giấy đưa cho cô.