Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 1463




Chương 1463

Quả nhiên một giây sau, Steve đã xem cô bé thành trợ lý mới tới.

Mia bỗng nhiên cũng hơi mỏi mệt, cô nói với hai bác sĩ bên cạnh: “Hai người đẩy bố tôi đi đi.”

“Vâng.”

Hai bác sĩ đẩy giường bệnh, nhanh chóng đưa Steve lên máy bay.

Mia không lập tức đi vào ngay, cô bé nhìn Nguyễn Khánh Linh, sau đó lại nhìn Phạm Nhật Minh rồi nói: “Anh rể, anh nhất định phải chăm sóc chị gái em thật tốt nhé, nếu để em biết anh ức hiếp chị, em sẽ bay về dạy dỗ anh ngay lập tức đấy!”

Phạm Nhật Minh thấy cô gái nhỏ đang cảnh cáo mình, cho dù giọng điệu cô bé rất hung dữ, nhưng anh lại không nghe được ác ý bên trong. Đây chẳng qua là lời cảnh cáo với tư cách là người nhà Nguyễn Khánh Linh nói với anh thôi.

Nếu như trước kia, mấy cô gái miệng còn hôi sữa như Mia tuyệt đối sẽ không có cơ hội uy hiếp tổng giám đốc lớn như anh, mà anh cũng khinh thường trả lời mấy câu nói ngây thơ này. Nhưng bây giờ chỉ cần là người Nguyễn Khánh Linh quan tâm, anh sẽ yêu ai yêu cả đường đi.

Tất nhiên sẽ không so đo cùng cô bé này.

Trái lại, Phạm Nhật Minh còn nhẹ gật đầu, khuôn mặt hơi nghiêm túc: “Được, anh sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt.”

Giống như một lời hứa hẹn.

“Vậy em yên tâm rồi.”

Mia nói xong, cô bé lại nhìn Nguyễn Khánh Linh: “Chị, em đi rồi, chị nhớ chăm sóc mình thật tốt đấy…”

Nghe vậy, Nguyễn Khánh Linh ngẩng đầu từ trong ngực Phạm Nhật Minh, cô nhìn Mia, khuôn mặt cô bé vẫn nở nụ cười, thành thục và hiểu chuyện hơn trước kia rất nhiều.

Sao Nguyễn Khánh Linh có thể không nhìn ra trong khoảng thời gian này, Mia thay đổi rất nhiều.

Cô bé đã chấp nhận rất nhiều thứ mà lứa tuổi này vốn không nên như vậy.

Sắc mặt Nguyễn Khánh Linh không tốt lắm, lần này cô lại giống trẻ con hơn, nhanh chóng kéo lấy tay Mia muốn theo cô bé đến Thụy Sĩ.

Phạm Nhật Minh có thể hiểu được tâm trạng của cô, anh chỉ lo lắng hiện tại Nguyễn Khánh Linh đang mang thai, không biết ngồi máy bay trong thời gian dài như vậy có hại gì cho cơ thể không.

Mia cũng không biết làm sao với hành động bất ngờ này của Nguyễn Khánh Linh, cô bé vô thức nhìn về phía Phạm Nhật Minh.

Lúc này, người đàn ông giơ tay ôm cơ thể nhỏ nhắn của người phụ nữ vào trong ngực lần nữa, anh híp hai mắt, giọng nói cực kỳ kiên nhẫn dỗ dành: “Chúng ta khoan đi đã, chờ thêm một thời gian nữa, sau khi Mia sống ổn định ở đó rồi chúng ta qua đó được không?”

“Không được…” Nguyễn Khánh Linh khóc nức nở, lúc này cô giống như một đứa nhóc đùa nghịch nóng nảy, nhất định phải lên máy bay cùng Mia.

Đúng lúc này, một chiếc xe dừng trước mặt mọi người cách đó không xa.

Cửa xe được mở ra, người đàn ông từ trên xe bước xuống, áo khoác màu đen, thân hình cao to, khí thế cũng chẳng tầm thường.

Là Giang Đức.

Thấy Giang Đức đến, Phạm Nhật Minh vuốt ve đầu cô gái nhỏ đang cố gắng liều mạng muốn thoát khỏi lồng ngực mình, giọng nói vẫn dịu dàng như cũ, không hề có chút không kiên nhẫn nào, anh thật xem cô là trẻ con để dỗ dành.

“Em xem kia, là ai tới thế kia?”

Nhìn thấy Giang Đức, Nguyễn Khánh Linh cũng dần dần tỉnh táo lại.