Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 1443




Chương 1443

Cho cô ta một trăm lá gan thì cô ta cũng không dám đối đầu với Phạm Nhật Minh.

Cô ta nói vậy chỉ là để ép Trung Huy đồng ý với mình mà thôi.

Nhưng mà Lâm Đỗ Nhã không biết, thật ra Trung Huy chỉ cần liếc mắt là đã nhận ra mánh khóe nhỏ của cô ta, cơ mà người đàn ông cũng không nói gì, chỉ gật đầu đồng ý.

Thấy Trung Huy đồng ý, Lâm Đỗ Nhã thật sự vui đến mức muốn nhảy cẫng lên, nhưng mà cô ta không muốn bị anh ấy nhìn thấy dáng vẻ kích động của mình, cô ta ho khan hai tiếng rồi giả vờ rụt rè nói:

“Được, vậy tôi gọi điện cho anh trai trước.”

Chuyện của Phạm Nhật Minh đã giải quyết xong, Lâm Đỗ Nhã nhìn Trung Huy nói: “Hôm nay anh về trước đi, sáng sớm mai đến đón tôi, chúng ta cùng đến một nơi.”

“Đi đâu?” Trung Huy hỏi.

“Khu nghỉ dưỡng của nhà tôi, anh đi cùng tôi ba ngày.”

“Sao cơ?”

Ở ba ngày? Không lẽ là hai người phải ở chung một phòng sao?

Trung Huy vô thức nhíu mày, cảm nhận được chuyện này có gì đó không đúng.

Lâm Đỗ Nhã nhận ra vẻ mặt của anh ấy, trong lòng thầm mắng anh ấy cổ hủ, cô ta giải thích: “Yên tâm đi, tất nhiên chúng ta không ở chung rồi, anh nghĩ tôi là ai chứ… Tôi đã lâu không đi nên muốn tìm người đi cùng.”

Nghe vậy Trung Huy mới yên tâm: “Được.”

Không ở chung là được rồi.

Lúc anh ấy đi về, Lâm Đỗ Nhã lại nhắc nhở: “Anh không cần mua gì mang theo đâu, ở đó có hết rồi.”

Sáng nay cô ta đã căn dặn người chuẩn bị xong hết, hai người chỉ cần trực tiếp đến đó là được.

Ngày hôm sau, Trung Huy đến đón Lâm Đỗ Nhã, Trung Huy vừa dừng xe xong, đi cùng cô gái vào biệt thự nghỉ dưỡng.

Bọn họ vừa đi vào thì đã có một quản gia nam tuổi trung niên xuất hiện cung kính cúi chào hai người nói: “Cô chủ, chào ngài.”

“Chú Lâm, đồ đạc mà tôi muốn chú chuẩn bị, đã chuẩn bị xong hết chưa?”

“Xong rồi thưa cô chủ.”

“Được, vậy ông lui xuống trước đi.” Lâm Đỗ Nhã nói.

“Vâng.”

Sau khi chú Lâm đi rồi thì trong biệt thự cũng chỉ còn có hai người họ.

Trung Huy nhìn một không gian lớn như vậy lại không một bóng người, anh ấy không khỏi cảm thấy kỳ lạ, hình như Lâm Đỗ Nhã không thích để người làm phục vụ mình.

“Tôi dẫn anh đến phòng của anh.”

Lâm Đỗ Nhã quay đầu sau đó cười với anh ấy, kéo ống tay áo của anh ấy dắt lên lầu.

Trung Huy vốn định giãy tay cô ta ra, nhưng mà trong lúc đó không biết là đầu anh ấy nghĩ thế nào mà lại để mặc cô dắt đi.

Giống như là trước đó Lâm Đỗ Nhã đã từng nói, anh ấy và cô ta không ở chung, chỉ là phòng của hai người cách nhau rất gần, chính giữa chỉ cách một bức tường.

“Tôi dẫn anh đi thăm phòng của anh.”

Trên mặt Lâm Đỗ Nhã nở một nụ cười tươi, vô cùng xinh đẹp động lòng người.