Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 1420




Chương 1420

Lâm Minh Sâm cũng bị Lâm Đỗ Nhã làm cho kinh diễm, nhưng đến lúc cậu ta tỉnh táo lại thì lại giả vờ như bình thường, mở miệng đùa giỡn nói: “Xem ra người trước đây đưa chị đến đây rất quan trọng.”

Lâm Minh Sâm không ngờ được Lâm Đỗ Nhã lại gật đầu ngay lập tức, cô ấy cảm thấy không có gì phải giấu diếm cả. Huống chi cô ấy đã buông xuống chuyện đã qua rồi, bây giờ nhắc lại cũng không có gì.

Cô ấy nói: “Ừ, bạn trai cũ của tôi đã từng đưa tôi đến đây một lần.”

Sau đó, Lâm Đỗ Nhã lại tiếp tục nói chuyện cũ: “Anh ấy chính là người bạn mà tôi đã từng nói với cậu, tốt nghiệp đại học khoa học, chỉ là sau đó anh ấy đã qua đời vì bệnh u não.”

Những chuyện này cũng là lần đầu tiên Trung Huy nghe thấy.

Anh ấy biết trong lòng Lâm Đỗ Nhã có một vết sẹo không thể vạch trần ra, nhưng anh ấy lại không biết rõ đó lại là bạn trai cũ đã qua đời của cô ấy.

Trung Huy khiếp sợ, nhưng lúc anh ấy nhìn thấy sự bị thương trên mặt của cô ấy thì lập tức trong lòng cũng cảm thấy đau đớn. Trái tim Lâm Đỗ Nhã bị tổn thương thì anh ấy cũng sẽ không dễ chịu.

Lâm Minh Sâm cũng vậy, không ngờ đến bản thân mình lại vô ý đề cập đến nỗi đau của Lâm Đỗ Nhã.

Vì vậy cậu ta áy náy nói: “Em xin lỗi, chị Đỗ Nhã, em không biết chị lại có chuyện như thế này trong quá khứ…Em không nên nói.”

Không giống như hai người kia, Lâm Đỗ Nhã cũng chỉ khó chịu trong chốc lát, rất nhanh đã khôi phục lại, cô mỉm cười, lắc đầu với Lâm Minh Sâm, nói: “Không sao đâu, lúc anh ấy vừa qua đời, tôi đã rất khó chịu, nhưng bây giờ tôi đã ổn rồi. Huống chi đường hoa anh đào này cũng là tôi muốn đến xem, cậu đừng tự trách mình nữa.”

Nghe vậy, sau khi Lâm Minh Sâm chắc chắn Lâm Đỗ Nhã không phải vì an ủi mình nên mới nói như vậy, tâm trạng của cậu ta cuối cùng cũng hơi thả lỏng, cũng cảm khái nói: “Xem ra, giữa chúng ta thật sự rất có duyên phận.”

“Đúng vậy, tôi đã nói rồi mà.”

Lâm Đỗ Nhã cười nhìn về phía Lâm Minh Sâm.

Cảnh tượng hai người nhìn nhau cười rơi vào trong mắt Trung Huy, lập tức khiến cho anh ấy cau mày lại.

Cái gì mà duyên với phận chứ? Tên nhóc này học chung trường với bạn trai cũ của Lâm Đỗ Nhã, có phải học cùng trường với cô ấy đâu, duyên phận gì chứ?

Cảm xúc của Trung Huy rất gay gắt.

Thật sự muốn đánh đuổi tên nhóc này đi, còn ít tuổi mà không chịu chú tâm vào sách vở bài tập, đến quấn lấy Lâm Đỗ Nhã làm gì chứ?

Ý nghĩ muốn khiến cho Lâm Minh Sâm biến mất trong đầu Trung Huy lại càng mạnh lên.

Đột nhiên, anh ấy giống như bị ai đó đánh cho một cái thật mạnh, sau khi ý thức được mình vừa nghĩ cái gì, anh ấy chợt hoàn hồn.

Mình… Mình đang suy nghĩ gì thế?

Anh ấy rõ ràng không có tính thích xen vào chuyện của người khác. Mặc dù anh ấy chỉ là vệ sĩ của Lâm Đỗ Nhã, nhưng anh cơ bản không thể lúc nào cũng đi bên cạnh cô không rời được. Hơn nữa, nhìn thấy cô ở bên cạnh những người đàn ông khác, anh ấy chỉ nóng lòng muốn kéo cô ấy về bên cạnh mình.

Không muốn để cho cô ấy có bất kỳ tiếp xúc gì với những người đàn ông khác.

Trông thấy Lâm Đỗ Nhã bị tổn thương, anh ấy cũng sẽ đau lòng.

Trước đây Trung Huy cũng không rõ cảm giác trái tim cứ co rút này là như thế nào, bây giờ anh ấy giống như đã nghĩ ra rồi.

Đó là cảm giác đau lòng và thương tiếc với Lâm Đỗ Nhã…