Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 1400




Chương 1400

“Em có thể ăn cua rồi chứ?”

Trước khi hai người đi về, Nguyễn Khánh Linh cười hỏi.

Phạm Nhật Minh suy nghĩ một chút, anh gật đầu: “Được, nhưng một tuần chỉ được ăn một lần, hơn nữa không thể ăn nhiều.”

“Được.”

Dù sao một tuần một lần cũng tốt hơn là không được ăn rồi.

Huống gì cô cũng không thể vì ham muốn của bản thân mà không quan tâm đến cục cưng trong bụng.

“Em hứa, trừ khi em thèm đến nỗi không nhịn được thì mới ăn.”

Nguyễn Khánh Linh phồng má, cười giơ tay thề.

Nhìn cô gái đáng yêu trước mặt, Phạm Nhật Minh cũng bị cô chọc cười.

“Được.”

Hai người tay trong tay đi về phòng khách, chuyện ban nãy cứ trôi qua như vậy, giữa hai người cũng không hề có khoảng cách.

Bên kia, Hà Thanh và Phạm Hoàng Anh đã đến bệnh viện kiểm tra xong.

Lúc này Phạm Hoàng Anh muốn về nhà cũ nhưng mà Hà Thanh lại không đồng ý.

Cô ta nói là mệt, nhà của bọn họ gần bệnh viện hơn nhà cũ, nên muốn về nhà.

Nhưng mà thật ra không phải Hà Thanh không muốn về, chủ yếu là không muốn nhìn thấy hình ảnh Nguyễn Khánh Linh và Phạm Nhật Minh ngọt ngào với nhau nên mới nói vậy với Phạm Hoàng Anh.

Nếu là trước đây thì Phạm Hoàng Anh sẽ không dễ dàng nghe lời cô ta như vậy.

Trái lại còn làm ngược lại những gì cô ta nói.

Nhưng mà lần này khi Hà Thanh nói muốn về nhà thì Phạm Hoàng Anh cũng chỉ yên lặng một lúc sau đó bèn lái xe về nhà.

Kết quả kiểm tra của bệnh viện, Hà Thanh thật sự đã mang thai.

Có trời mới biết lúc anh ta biết được tin này thì có cảm giác gì.

Chỉ sợ câu sét đánh bên tai cũng không thể miêu tả được cảm giác của anh ta lúc đó.

Lúc đó phản ứng đầu tiên của Phạm Hoàng Anh là không thể nào, Hà Thanh không thể nào mang thai được, hai người họ chưa từng làm…

Bỗng Phạm Hoàng Anh lại nhớ đến đêm hôm đó, cũng là ở nhà họ Phạm.

Lúc đó anh ta đã uống say, hình như đã xảy ra quan hệ.

Tính theo thời gian thì hẳn là cô ta có thai khi đó.

Trên đường đi, Phạm Hoàng Anh không hề nói gì, thật ra thì Hà Thanh cũng không mấy ngạc nhiên.

Vậy nên cô ta cũng không hề bất ngờ về việc này.

Ngoan ngoãn ngồi yên trên ghế, quay đầu nhìn anh ta.

So sánh với sự bình tĩnh của Hà Thanh, Phạm Hoàng Anh nhìn có vẻ hơi kỳ lạ, nhưng mà không nói ra được là kỳ lại chỗ nào.

Anh ta nói: “Chuyện mang thai, cô đã biết lâu rồi sao?”