Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 1396




Chương 1396

Nguyễn Khánh Linh muốn ăn cua, nhưng Phạm Nhật Minh cho dù thế nào cũng không cho cô ăn.

Cô ở nhà đã nhịn lâu như vậy rồi, không nghĩ đến lúc này ở nhà họ Phạm mà Phạm Nhật Minh vẫn không chịu cho cô ăn cua.

Rõ ràng anh biết mình rất thích ăn cua!

Nguyễn Khánh Linh nổi nóng, cô biết đây là nhà họ Phạm, đang ở trong nhà của ông nội, cô hẳn là nên khống chế tính tình của mình. Nhưng không biết tại sao, cô càng muốn như vậy thì lại càng không khống chế được cơn giận của mình.

Cuối cùng, Nguyễn Khánh Linh đặt đũa xuống cái bát bên cạnh, dẩu môi lên không động đũa nữa.

Hành động này của cô, ngay lập tức đã thu hút ánh mắt của những người khác.

Ông cụ Phạm nhìn ra được Nguyễn Khánh Linh không vui, vẻ mặt hiền hòa, hỏi: “Khánh Linh, cháu sao vậy? Sao tự nhiên lại không ăn cơm?”

Cũng lúc đó, ánh mắt Hà Thanh cũng chăm chú quan sát hai người bọn họ.

Nghe thấy lời của ông nội, đột nhiên hai mắt Nguyễn Khánh Linh trở nên chua xót, chỉ cảm thấy rất tủi thân, đôi mắt ngập nước trừng Phạm Nhật Minh một cái.

Cô cắn môi không hé răng.

Sớm biết mang thai vất vả thế này thì cô sẽ không mang thai nữa!

Nguyễn Khánh Linh giận dỗi nghĩ.

Nhìn ánh mắt Nguyễn Khánh Linh, ông cụ Phạm cũng hướng ánh mắt nhìn về phía Phạm Nhật Minh, giọng nói có chút nghiêm khắc: “Nhật Minh, cháu làm gì Khánh Linh thế hả?”

Phạm Nhật Minh nhìn thấy hai mắt ướt nhòe của Nguyễn Khánh Linh thì không kìm được mà nhíu mày, trong lòng cũng khó chịu.

Nhưng anh vẫn thấp giọng nói: “Ông nội, không có việc gì đâu ạ.”

Kết quả, Nguyễn Khánh Linh nghe thấy câu này thì lập tức không phục, cô tố cáo luôn với ông Phạm: “Sao lại không sao chứ? Anh ấy không cho cháu ăn cua, đã mấy ngày không cho cháu ăn rồi, cháu chỉ ăn một con thì có làm sao chứ…”

Không để cho ông Phạm lên tiếng, gương mặt Phạm Nhật Minh đã xụ mặt xuống.

Anh nhìn Nguyễn Khánh Linh, nghiêm túc nói: “Không phải anh không cho em ăn, đợi chín tháng sau, em muốn ăn bao nhiêu anh sẽ mua cho em ăn.”

Nguyễn Khánh Linh vừa nghe phải chín tháng sau mới có thể ăn cua, trong nháy mắt cảm thấy thế giới u ám.

Viền mắt của cô đỏ hơn, cũng không muốn nói chuyện với Phạm Nhật Minh nữa, thương lượng kiểu gì với anh cũng không được.

Cô tức giận đến đau lòng, đứng lên xoay đầu bước đi.

Thấy thế, Phạm Nhật Minh cũng đứng lên theo, sắc mặt cũng không tốt hơn là bao, vừa định đuổi theo thì đã bị ông Phạm kéo lại.

“Nhật Minh đợi đã, cháu vừa nói chín tháng sau mới được ăn, là ý gì hả?”

“Khánh Linh mang thai.”

Vội vàng nói xong, Phạm Nhật Minh đã đuổi theo hướng Nguyễn Khánh Linh rời đi.

Nghe vậy, ông cụ Phạm đầu tiên là ngây ra, ngay lập tức trên mặt đã vui như nở hoa, cũng không để ý đến hai vợ chồng son đang gây gổ, vui vẻ lẩm bẩm nói: “Khánh Linh mang thai… Mình sắp được ôm chắt trai rồi…”