Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 1380




Chương 1380

Hai người đi tới ngoài phòng cấp cứu, lúc này, ngọn đèn trước cửa sớm đã tắt, đúng lúc Lê Tuấn đang được đỡ ra ngoài.

Tống Ngọc liếc mắt nhìn thấy người nằm trên giường bệnh.

Mặt cô nhanh chóng tái đi, vội vàng bước tới.

“Cô là người nhà bệnh nhân sao?”

Bác sĩ nhìn Tống Ngọc, hỏi.

Cô gật đầu, trên mặt đầy vẻ lo lắng: “Đúng, tôi là người nhà anh ấy, thế nào rồi bác sĩ? Không sao chứ?”

Bác sĩ cúi đầu nhìn lên bụng Tống Ngọc, còn có số phòng bệnh trên người cô, giọng điệu an ủi nói: “Không sao đâu, cô yên tâm đi, chỉ là xương chân bị gãy, nghỉ ngơi một thời gian là được.”

“Vâng, cảm ơn bác sĩ.”

Nghe vậy, Tống Ngọc yên tâm, nhanh chân theo y tá tới phòng bệnh tư nhân.

Trợ lý thấy cô canh chừng bên cạnh Lê Tuấn, không nhịn được nhắc nhở một tiếng: “Mợ chủ… Hay là cô về trước đi, dù sao, trong bụng cô vẫn còn đứa bé…”

“Tôi không sao.”

Tống Ngọc nói.

“Được rồi.”

Trợ lý vẫn đành bó tay, anh ta nhìn Tống Ngọc, trong lòng nhịn không được thở dài.

Rõ ràng mợ chủ còn thích tổng giám đốc Lê như vậy, tại sao lại không làm hòa với anh ấy chứ? Cứ vậy không phải hai người đều rất khó chịu sao?

Hơn nữa, lần trước tổng giám đốc lừa mợ chủ, không phải cũng chỉ vì muốn cô về sao?

Ngay lúc trợ lý đang ngẩn người nhìn Tống Ngọc, cô đột nhiên mở miệng hỏi: “Sao anh ấy lại bị tai nạn xe?”

“Hình như là trên đường về sau khi gặp cô.”

Trợ lý nói.

Tống Ngọc nhớ lại sáng nay cô đã nói Lê Tuấn cút đi.

Vậy nên, anh là vì mình nên tinh thần không yên mới bị tai nạn xe?

Cảm xúc trong lòng cô lúc này rất phức tạp, thật sự không biết nên dùng thái độ gì đối mặt với Lê Tuấn.

Rõ ràng anh đã làm sai, nhưng thật sự là vì mình nên anh mới bị thương thế này.

Nhìn vào chỗ chân bị thương của anh, Tống Ngọc thở dài một hơi, nói với trợ lý: “Anh ra ngoài trước đi, tôi muốn ở riêng với anh ấy một chút.”

“Vâng.”

Sau khi trợ lý rời khỏi đây, không bao lâu sau Lê Tuấn cũng tỉnh lại.

Anh vừa tỉnh đã thấy Tống Ngọc ngồi cạnh giường bệnh, trên mặt lập tức tràn đầy kinh ngạc vui vẻ, nhanh chóng muốn ngồi dậy, nhưng miệng vết thương trên chân cũng bởi vậy mà nhói đau.

Lê Tuấn khàn giọng kêu đau một tiếng.

Lúc này, Tống Ngọc thấy dáng vẻ của anh, hai tay theo bản năng vươn ra đỡ: “Chân anh bị thương, không nên lộn xộn.”

Cô để gối đầu ra sau lưng cho Lê Tuấn, đang định ngồi xuống thì lại bị người kia kéo mạnh ôm vào lòng ngực.