Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 1349




Chương 1349

Không hiểu sao anh vẫn tin tưởng, chắc chắn cô gái nhỏ của anh sẽ không thua Lãnh Nhược Giai.

Tiếp theo vẫn còn một trận thi đấu cuối cùng, xét thấy lúc này đã thi hai trận với kết quả hòa, nên trận thi đấu sau sẽ trở nên cực kì quan trọng, nó liên quan đến thứ mà hai người đặt cược lúc trước.

Nếu ai thua thì người đó sẽ phải tự nguyện rời khỏi Phạm Nhật Minh.

Vì lúc nãy cũng thắng một trận nên lúc này Lãnh Nhược Giai cực kì tự tin, cô ta cười nhìn Nguyễn Khánh Linh, trong mắt lộ ra sự khinh thường và kiêu căng.

Chắc chắn cô ta sẽ thắng trận đấu sau.

Chắc chắn cô ta sẽ làm cho khán giả cả nước đều nhìn thấy, vợ của Phạm Nhật Minh không sánh bằng cô ta, người đứng ở bên cạnh anh hẳn là mình mới đúng!

Có điều, so với Lãnh Nhược Giai hung hăng hiếu thắng thì Nguyễn Khánh Linh lại có vẻ lạnh nhạt hơn rất nhiều, đối với trận thua không rõ lí do, thậm chí còn có chút oan uổng lúc nãy, cô cũng chỉ cười nhạt một tiếng, cũng không trách cứ đội viên kia.

Thật ra cho tới lúc này, tầm nhìn và phong thái mà Nguyễn Khánh Linh thể hiện ra đã lấy được sự ủng hộ và yêu thích của không ít khán giả trên khán đài, thậm chí còn có không ít người lúc nãy vừa ủng hộ Lãnh Nhược Giai đều len lén chuyển sang đứng về phía Nguyễn Khánh Linh.

Dù sao, một cô gái xuất sắc lại khiêm tốn, hơn nữa còn tốt bụng hiểu chuyện thì đều sẽ dễ dàng được mọi người yêu thích hơn.

Lúc này, ở trong đám người có một ánh mắt sắc bén như chim ưng nhìn chằm chằm vào người Nguyễn Khánh Linh.

Nhìn khuôn mặt hiền lành trong sáng của cô, ánh mắt anh ta dần dần tối đi, hơn nữa vừa nãy bên tai anh ta nghe thấy tiếng người khác ca ngợi Nguyễn Khánh Linh và hạ thấp Lãnh Nhược Giai.

Trong nháy mắt, sắc mặt anh ta trở nên lạnh như đá, ánh mắt sắc như dao bỗng dưng quét về phía những người đang nói chuyện khiến họ sợ đến rùng mình một cái, rụt cổ lại không dám mở miệng nữa.

Lúc này anh ta mới thu tầm mắt lại, tiếp tục chăm chú nhìn tình hình trên sân thi đấu.

Tất cả mọi người vốn đã thống nhất là hạng mục so tài cuối cùng sẽ để khán giả trên sân ra, người dẫn chương trình vừa mới nói xong câu này thì micro của cô ấy đã bị Lãnh Nhược Giai đứng bên cạnh giật mất.

Lãnh Nhược Giai bảo người dẫn chương trình có thể đi xuống, ngay sau đó, cô ta cười nhìn Nguyễn Khánh Linh rồi xoay mặt về phía khán giả, giọng nói lạnh lẽo: ” Tôi nghĩ đi nghĩ lại, nếu đề thi cuối cùng này để khán giả ở đây ra thì vẫn còn có hơi không công bằng, dù sao chúng ta cũng không biết, rốt cuộc khán giả này đứng về phía bên nào.”

Nghe vậy, Nguyễn Khánh Linh theo bản năng cau mày, cô luôn cảm thấy trong lòng Lãnh Nhược Giai đang có ý đồ gì đó.

Ngay lúc cô thấy bất an, Lãnh Nhược Giai tiếp tục mở miệng, ánh mắt của cô ta nhìn vào một nơi nào đó trên khán đài, hai con mắt lấp lánh linh hoạt như đang phát sáng.

Cô ta nói: “Nếu chúng ta thi đấu vì một người đàn ông, như vậy nên để người đàn ông đó ra đề.”

Giọng nói của Lãnh Nhược Giai truyền rất rõ vào tai Nguyễn Khánh Linh, cũng truyền vào trong tai của tất cả khán giả đang có mặt tại đấy.

Trong nháy mắt, nhịp tim của Nguyễn Khánh Linh tăng cao, ý cô ta là Phạm Nhật Minh đã có mặt ở đây rồi? Hay ý cô ta là muốn gọi điện thoại cho anh?

Nhưng Phạm Nhật Minh cũng không biết chuyện mình muốn so tài với Lãnh Nhược Giai mà, hơn nữa, nếu anh biết thì sao không nói gì với mình?

Nguyễn Khánh Linh vừa khẩn trương vừa thấp thỏm, không biết rốt cuộc Lãnh Nhược Giai nói như vậy là có ý gì.