Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 1345




Chương 1345

Một nốt nhạc lại lần nữa vang lên, lúc này đây, mọi người vốn dĩ đã bị chạm đến trái tim, men theo âm điệu này lại bỗng chốc rơi xuống, trái tim về quay về chốn cũ, biểu diễn của Nguyễn Khánh Linh cũng đã đến hồi kết.

Chỉ trong hai ba giây thời gian như vậy, toàn bộ khán giả dưới khán đài đều yên tĩnh không tiếng động.

Nhiều người như vậy, thậm chí không có ai đều không có phát ra một chút âm thanh, tất cả mọi người còn đắm chìm trong buổi biểu diễn cực kỳ rung động của người phụ nữ.

Cho đến khi có tiếng vỗ tay vang lên, càng ngày càng nhiều tiếng vỗ tay vang lên, toàn trường tất cả mọi người đều đứng lên, vỗ tay cho người phụ nữ đang ở trên sân khấu, so với vỗ tay cho Lãnh Nhược Giai không giống nhau, lần này vỗ tay như tiếng sấm, vang vọng ở khắp toàn bộ các góc trường đua ngựa, tiếng vỗ tay vang vọng kéo dài không dứt.

Thậm chí sau khi Nguyễn Khánh Linh rời sân khấu, vỗ tay vẫn còn đang tiếp tục, còn có không ít người vẫn luôn đang gọi tên Nguyễn Khánh Linh.

Người phụ nữ trên sân khấu thật ra rất ngượng ngùng, cô vội vàng ôm đàn cello bước xuống sân khấu.

Trần Hữu Nghị lại lần nữa vỗ tay theo, nhưng lúc này đây, anh ta thật lòng vỗ tay, cũng thật sự chấn động, không ngờ rằng, chị dâu này thế nhưng còn cất giấu tài năng như vậy.

Anh ta huých bả vai của mình vào người Phạm Nhật Minh, chớp mắt hỏi: “Có phải trước đây anh đã biết chị dâu đàn cello tốt như vậy phải không, cho nên vừa rồi anh không hề hoảng hốt chút nào.”

“Không biết.”

Phạm Nhật Minh trả lời, trong giọng nói của anh nhàn nhạt ý cười.

Xác thật, anh cũng thực ngạc nhiên, rồi lại có một loại cảm giác như dự đoán bên trong.

Giống như là, anh đã dự đoán được từ lâu cô nhóc sẽ tặng cho anh thể hiện không giống người thường như vậy, lại có một mặt rực rỡ lóa mắt như vậy.

Cô luôn tặng cho anh sáng tạo, ngạc nhiên và kỳ tích.

Ở phía sau sân khấu Lãnh Nhược Giai, đương nhiên cũng thấy rõ, cũng nghe thấy phản ứng của khán giả ở phía trước, còn có biểu diễn của Nguyễn Khánh Linh.

Cho dù cô ta đố kỵ như thế nào, lại giận dỗi ra sao, nhưng cô ta không thể không thừa nhận, trận này, xác thật là Nguyễn Khánh Linh thắng, loại nhạc cụ mà cô đã học, tuy rằng không phải đàn cello chuyên nghiệp, nhưng vẫn có thể nghe được, trình độ biểu diễn của cô vừa rồi.

Lãnh Nhược Giai dùng sức mà cắn môi dưới, bình ổn tâm trạng của mình.

 

Rõ ràng là lúc trước cô ta điều tra, biết được Nguyễn Khánh Linh vốn dĩ không có chút hiểu biết nào về nhạc cụ, vậy tại sao bây giờ cô có thể chơi cello giỏi đến vậy?

Lãnh Nhược Giai lạnh lùng nhìn Nguyễn Khánh Linh, mở miệng hỏi: “Hồi nhỏ cô đã từng học đàn cello sao?”

Nguyễn Khánh Linh chậm rãi lắc đầu.

Trước đây quả thật cô chưa từng được dạy về âm nhạc hay nhạc cụ. Dù sao đi nữa trước đây khi còn ở nhà kia, Nguyễn Mạnh Cường và cả Đặng Phượng đều sẽ chịu chi tiền ra cho cô được học đàn.

Từ nhỏ Nguyễn Khánh Linh đã có thiên phú với âm nhạc, khả năng cảm thụ cũng rất khá. Sau khi cô lên học trung học cơ sở, quen biết được Lê Tuấn. Lê Tuấn cũng biết chơi cello, gia đình nhà họ Lê thường xuyên mời cô giáo giỏi hàng đầu về dạy anh ta. Khoảng thời gian đó Nguyễn Khánh Linh vẫn rất thích Lê Tuấn, cho nên thường xuyên chạy tới tìm Lê Tuấn.