Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 1344




Chương 1344

Nguyễn Khánh Linh nhẹ nhàng trả lời: “Cảm ơn.”

Sau đó, cô cầm trong tay đàn cello, đi lên sân khấu.

Khi người phụ nữ bước lên sân khấu, có không ít người đều nhón chân mong chờ, cực kỳ chờ mong biểu diễn của cô.

Thân hình của Nguyễn Khánh Linh nhỏ xinh, cô ngồi xuống ghế, dường như cô và đàn cello cũng xấp xỉ nhau, lúc này, phía dưới đã có một vài nghệ sĩ chuyên nghiệp bắt đầu lắc đầu cho lời bình.

“Với chiều cao của cô, phỏng chừng cô phải dùng hết sức để kéo đàn đấy, làm sao cô có thể biểu diễn được một tác phẩm xuất sắc được?”

“Haiz, cô ấy đúng là hơi nhỏ con… Thật đáng tiếc.”

Trần Hữu Nghị cười rồi lại quay đầu liếc mắt nhìn người đàn ông bên cạnh một cái, nhưng, anh ta lại kinh ngạc phát hiện ra, trên mặt của Phạm Nhật Minh cũng không có quá nhiều lo lắng, vẫn rất bình tĩnh như cũ.

Anh ta không nhịn được mà suy đoán, chẳng lẽ, chị dâu luyện qua đàn cello? Nếu không thì làm sao Phạm Nhật Minh có thể bình tĩnh như vậy chứ?

Nhưng, trước đây anh ta cũng không có nghe nói qua mà…

Trong khi Trần Hữu Nghị đang suy nghĩ, người phụ nữ trên sân khấu bắt đầu biểu diễn.

Thanh âm của đàn cello và dương cầm thanh âm hoàn toàn không giống nhau.

Là trầm thấp dài lâu, nhưng là lại tràn ngập năng lượng cùng một loại hấp dẫn lực thần bí.

Khi Nguyễn Khánh Linh đàn nốt nhạc đầu tiên, cũng đã có người không tự chủ được mà đứng lên, đôi tay gắt gao mà nắm đặt ở trước ngực, hai tròng mắt nhìn chằm chằm người phụ nữ đang biểu diễn.

Người nghe hiểu được biết rằng, bây giờ Nguyễn Khánh Linh đang biểu diễn khúc nhạc, mà là đang chơi một trong những khúc bị liệt vào danh sách những khúc nhạc khó nhất trên đời.

Cũng khó trách có người sẽ kích động thành như vậy.

Nguyễn Khánh Linh lại không có chú ý đến những thứ này, cô quá chú tâm tập trung vào kéo đàn cello.

Nếu nói ngay từ đầu tiếng đàn phong phú mà lâu đời, lâu dài thần bí mà nói, như vậy thì theo người phụ nữ biểu diễn, dần dần, trước mắt mọi người giống như có khối màn che, đang dần dần được vén lên.

Nguyễn Khánh Linh kéo đàn dần dần nhanh lên, một loại cảm giác nặng nề khó lòng giải thích cùng với cảm giác cấp bách đến thẳng trong lòng của mỗi người.

Thậm chí càng ngày có càng nhiều người theo đó đứng lên, họ đều đặt đôi tay ở trước ngực, tập trung tinh thần, lại ngừng thở mà lắng nghe người phụ nữ biểu diễn.

Bỗng nhiên, một chuỗi giai điệu kéo vang, toàn bộ khúc nhạc đã đến cao trào, cảm giác nặng nề ban đầu dường như biến mất đột ngột, theo đó dẫn dắt là cảm giác rung chuyển, là sự phấn khích đột ngột, trong nháy mắt dẫn dắt cảm xúc của mọi người lên tới đỉnh.

Hô hấp của mỗi người dường như đều đang theo biểu diễn của Nguyễn Khánh Linh mà phập phồng.

Âm nhạc cao, tim của bọn họ như bị tung lên cao, âm nhạc thấp, tim của bọn họ như bị rơi xuống.

Bỗng chốc, sau khi tiếng đàn đang ở lúc cao trào, đột nhiên im bặt.

Có không ít người hô hấp cũng theo đó ngừng lại, đôi mắt gắt gao mà nhìn chằm chằm người phụ nữ trên sân khấu, cô vẫn không nhúc nhích.

Nguyễn Khánh Linh bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về ánh mắt của mọi người, cô chậm rãi mỉm cười, má lúm đồng tiền ở khóe miệng nở rộ, váy dài màu trắng đón gió bị thổi lên, lâng lâng thật giống như tiên nữ hạ phàm.

Nụ cười của cô, trực tiếp lay động đến ánh mắt cà nỗi lòng của mọi người ở đây.

Thế cho nên rất nhiều năm về sau, Phạm Nhật Minh đều nhớ rõ ngày này, người phụ nữ  này khiến anh đủ kinh ngạc tươi cười cả đời.