Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 1332




Chương 1332

Không ít ánh mắt đàn ông đều tập trung trên người cô, không chỉ vậy, bên cạnh Lâm Đỗ Nhã còn không biết từ đâu mọc ra một đám đàn ông chen chúc nhau.

Bọn họ chủ động bắt chuyện với Lâm Đỗ Nhã, thậm chí còn tặng nước hoa quả cho cô.

Lâm Đỗ Nhã nhìn nước hoa quả trước mắt, đôi mắt cô lóe lên, vừa định từ chối thì bỗng nhiên trước mặt xuất hiện một bàn tay, lấy mất cốc nước hoa quả kia đi.

Cô ngẩng đầu, nhìn người đàn ông đứng trước mặt.

Anh ấy đứng ngược nắng, cô không nhìn rõ khuôn mặt anh ấy, chỉ nghĩ là tại sao người đàn ông này lại cao như vậy.

Người đàn ông bị cướp nước hoa quả tức giận nhìn người vừa tới, đang định chửi bới nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt của Trung Huy, anh ta có phần chùn bước.

Khuôn mặt người đàn ông này… nhìn có vẻ hung hãn, không phải dễ chọc.

Lâm Đỗ Nhã còn chưa nói được gì thì cánh tay đã bị người đàn ông kéo đi, cô cũng vội vàng đứng dậy, sau đó theo người đàn ông đi thẳng về phía trước, rời khỏi vòng vây của đám đàn ông.

“Không được uống nước của người đàn ông khác.”

Lâm Đỗ Nhã thờ ơ hất tay Trung Huy ra, vẻ mặt rất bình tĩnh, nói: “Tôi biết rồi.”

Nhưng cô thầm nghĩ trong lòng, cô cho phép anh ấy nói chuyện với nhiều phụ nữ như vậy, người ta chẳng qua chỉ đưa cho cô một cốc nước hoa quả thôi đã bị anh từ chối thẳng thừng.

Người đàn ông này thật là ngang ngược, lại không nói lý.

Lâm Đỗ Nhã có phần tức giận, cho nên sau đó, cô ấy không nói chuyện với Trung Huy nữa, một mình đi tới khu vực bơi nước cạn.

Ban đầu cô đến bể bơi cũng chỉ là muốn đi bơi mà thôi, vừa rồi chẳng qua là một sự việc nhỏ, hơn nữa cô ấy cũng đã quen với tình huống là tiêu điểm chú ý này rồi, hầu như mỗi một lần, chỉ cần cô ấy đến bể bơi, đều gặp phải tình huống này.

Lâm Đỗ Nhã biết nên xử lý thế nào, hoàn toàn không cần Trung Huy lo lắng.

Thấy cô gái không quan tâm đến mình, Trung Huy không khỏi nhíu mày. Anh ấy nhìn bóng lưng Lâm Đỗ Nhã, nhích chân, có vẻ như muốn đuổi theo, nhưng cuối cùng, anh ấy vẫn đứng tại chỗ không hề động đậy.

Lâm Đỗ Nhã bơi cách đó không xa, Trung Huy vẫn có thể nhìn thấy được.

Tuy rằng cô gái bơi không quá giỏi, nhưng cô đứng ở khu nước cạn, cho nên bơi cũng rất thành thạo.

Trung Huy cũng không biết mình còn đứng ở đây làm gì, rõ ràng cô gái kia không muốn để ý đến anh ấy, cũng không muốn nhìn thấy anh.

Anh ấy bỗng nhiên kinh sợ, hôm nay vô cùng không bình thường, anh đã làm rất nhiều chuyện trước giờ hoàn toàn không thể làm.

Chẳng phải anh muốn thoát khỏi Lâm Đỗ Nhã sao? Tại sao bây giờ lại ngược lại, biến thành anh ấy mặt dày mày dạn quấn lấy con gái nhà người ta rồi.

Trung Huy ý thức được điểm ấy, vẻ mặt của anh có phần khó xử.

Lúc này, người đàn ông nhấc chân định rời khỏi bể bơi.

Nhưng anh còn chưa đi tới cửa, đột nhiên nghe thấy một trận ồn ào phía sau.

Ngay tức khắc, tâm trạng Trung Huy trở nên căng thẳng, vội vã quay đầu nhìn lại, kết quả lại thấy hình như rất nhiều người vây quanh khu nước sâu.

Không biết lúc đó có sức mạnh nào thôi thúc, anh ấy đi về phía khu nước sâu trong chỗ tối.

“Hình như có người đuối nước…”