Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 1331




Chương 1331

Ánh mắt của cô gái lại làm cho người đàn ông trước giờ không sợ trời không sợ đất có phần e dè và xấu hổ.

Chỉ có điều, Trung Huy còn chưa mở miệng, Lâm Đỗ Nhã đã rời đi trước.

Cô ấy đi đến quầy hàng mua một bộ áo tắm, vốn dĩ lúc đến đây mới đột nhiên muốn bơi, đương nhiên phải mua áo tắm ở chỗ này.

Nhưng mà, áo tắm ở đây đều thuộc kiểu tương đối cởi mở.

Mặc dù Lâm Đỗ Nhã không vừa ý lắm, nhưng vẫn mua.

Lúc này, Trung Huy đang chờ ở ngoài phòng thay đồ.

Anh ấy cũng không thay đồ bơi, thân hình thẳng tắp đứng đó, trên người người đàn ông tự mang theo khí chất rắn rỏi, tuy rằng khuôn mặt anh ấy không phải quá xuất sắc, nhưng thân thể cường tráng và quyến rũ, vẫn thu hút không ít ánh mắt của nữ giới.

Thậm chí, còn có cô gái tiến đến gần.

Lúc Lâm Đỗ Nhã đi ra, liếc mắt đã nhìn thấy Trung Huy ở đằng xa, người đàn ông đứng dưới ánh mặt trời, quần áo màu đen.

Giữa một đám người đều lộ tay lộ chân, anh ấy trở nên vô cùng thu hút.

Anh ấy đang chờ mình.

Nghĩ vậy, Lâm Đỗ Nhã bất giác nở nụ cười, nhưng rất nhanh, nụ cười trên mặt cô ấy trở nên cứng đờ.

Bởi vì, cô ấy thấy có hai cô gái mặc áo tắm gợi cảm, làn da trắng nõn đứng bên cạnh Trung Huy, hai người họ đang cười nói gì đó với anh ấy, còn người đàn ông cũng không đuổi họ đi?

Hừ! Đồ đàn ông xấu xa!

Lâm Đỗ Nhã bĩu môi, sự vui vẻ trong lòng vừa rồi đã tiêu tan thành mây khói.

Còn tưởng rằng anh ấy đến bể bơi vì mình, hóa ra là vì các cô gái khác ở đây!

Bên kia, Trung Huy bị mấy cô gái quấn lấy sắp phiền chết rồi, nhưng vì họ là con gái, anh ấy cũng không tiện ra tay.

Anh vốn định đi thẳng, nhưng phòng thay đồ nữ chỉ có một cái cửa, nếu như anh rời đi, đến lúc Lâm Đỗ Nhã đi ra, anh lại không nhìn thấy, cho nên chỉ đành nhẫn nhịn đứng ở cửa.

Nhưng ai ngờ mấy cô gái này lại không có khả năng quan sát như vậy, cho dù anh không nói một câu nào, họ cũng có thể lải nhải bên tai anh nửa ngày.

Ngay lúc sự nhẫn nại của Trung Huy đến cực hạn, tầm mắt anh đột nhiên dừng lại trên chiếc ghế nằm cách đó không xa, hô hấp chợt ngừng lại.

Chẳng biết từ lúc nào, Lâm Đỗ Nhã đã thay áo tắm đi ra.

Cô ấy chọn một chiếc áo tắm màu vàng nhạt, để lộ vòng eo thon nhỏ và đôi chân dài mảnh khảnh.

Dưới ánh mặt trời rọi xuống, làn da trắng của cô gái tựa như phát sáng, thậm chí còn trắng hơn một hai tông so với màu da của những cô gái xung quanh.

Cô cứ nhãn nhã nằm ở đó như vậy, giống như khối thạch anh dưới ánh mặt trời, chiếu sáng lấp lánh, chói lóa mắt.

Những người khác không tự chủ được đã hướng tầm mắt lên người cô.

Không chỉ có Trung Huy, đương nhiên, trong bể bơi cũng có rất nhiều người đàn ông khác chú ý tới sự xuất hiện của cô gái xinh đẹp này.