Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 1317




Chương 1317

Lòng bàn tay ấm áp của anh bao bọc lấy bàn chân nhỏ nhắn xinh đẹp của người phụ nữ, chân của cô rất nhỏ, chỉ một bàn tay của anh đã có thể ôm lấy toàn bộ rồi.

Mặc dù động tác trên tay người đàn ông rất dịu dàng, nhưng giọng nói của anh lại tuyệt không dịu dàng chút nào, ngược lại còn có chút hung dữ.

Anh hỏi một cách thẳng thắn: “Mới vừa rồi không phải là đang giả bộ bất tỉnh à?”

“… Vâng.”

Nguyễn Khánh Linh hơi chu miệng lên, chậm rãi đáp lại.

Nếu anh đã biết, vậy thì cô cũng chỉ có thể thừa nhận, hơn nữa, nhìn dáng vẻ của anh, chắc hẳn là đã biết từ lâu rồi, nếu không vừa nãy cũng sẽ không nói muốn đi làm kiểm tra toàn diện gì đó để dọa cô.

Thấy cô đã chịu thừa nhận, Phạm Nhật Minh chỉ nhìn cô, không nói gì thêm nữa, nhưng ánh mắt của  người đàn ông vẫn còn có chút hung dữ.

Chí ít thì theo suy nghĩ của Nguyễn Khánh Linh thì là như vậy.

Mặc dù cô cảm thấy hơi tủi thân, nhưng cô cũng biết là tự mình làm sai, cô không nên dọa anh như vậy.

Dù sao thì anh quan tâm cô như vậy cơ mà…

Thế là, Nguyễn Khánh Linh duỗi duỗi tay về phía người đàn ông, muốn anh ôm mình, biểu cảm nhăn nhăn nhó nhó, hết sức tủi thân, hai con ngươi cũng phát ra ánh sáng lóng lánh, nhìn anh chăm chú.

“Chồng ơi, em biết sai rồi…”

Từ trước đến nay Phạm Nhật Minh chưa bao giờ chống lại được sự nũng nịu của cô. Quả nhiên, người đàn ông chỉ nhìn cô vài giây đồng hồ đã buông bàn chân của cô ra ngay lập tức, nhào tới ôm lấy cô.

Anh kéo toàn bộ cơ thể nhỏ nhắn xinh xắn này vào trong ngực, than nhẹ một tiếng.

Đối mặt với cô, cho dù anh có tức đến bao nhiêu, cũng đều giận không nổi.

Nhưng trong đầu Phạm Nhật Minh lại không kiềm chế được mà tiếp tục hiện ra hình ảnh trong đoạn video kia.

Cô dùng sức lao đầu mình vào tường, sau đó chẳng khác nào con diều bị đứt dây, ngã xuống mặt đất, máu tươi trên trán cô không ngừng chảy, trong nháy mắt đã vẽ ra từng đóa hoa máu đáng sợ trên mặt đất.

Chỉ cần vừa nghĩ tới cảnh tượng đó thôi, thân thể Phạm Nhật Minh đã lập tức căng thẳng vô cùng.

Nguyễn Khánh Linh nhận ra được sự khác thường của anh, cô cảm thấy hơi kỳ quái bèn ngẩng đầu chui ra khỏi ngực của người đàn ông, nhìn anh một cái, khuôn mặt nhỏ hơi ngước lên, hỏi: “Anh sao thế? Thân thể căng cứng đến như này?”

Nói xong cô còn đưa tay nhéo nhéo vai của người đàn ông, có thể cảm nhận được một cách rõ ràng là bắp thịt trên cánh tay anh rất rắn chắc.

Nguyễn Khánh Linh còn đang thấy khó hiểu thì bỗng nhiên lại thấy người đàn ông cúi đầu xuống, hơi thở hai người gần sát lại, hòa vào nhau.

Cô muốn tránh ra, lại bị anh giữ chặt gáy lại, không cho động đậy.

Phạm Nhật Minh lên tiếng hỏi: “Ở trong mắt em, chẳng anh lai vô dụng đến như thế? Cần em dùng cả tính mạng của mình ra để bảo vệ sao?”

Nguyễn Khánh Linh ngẩn người, cô còn nghĩ là chuyện này cứ như vậy mà được cho qua, không ngờ là Phạm Nhật Minh lại còn đang xoắn xuýt.