Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 1311




Chương 1311

Phạm Nhật Minh đột nhiên nhìn về phía người đàn ông ngồi đối diện với ánh mắt lạnh lẽo, anh nghiến răng nghiến lợi nói: “Rốt cuộc anh muốn cái gì?”

Lúc này, Hàn Văn Trịnh mới ung dung chỉnh lại quần áo và ra hiệu cho tay chân của mình, máy tính bảng vẫn nằm trong tay của Phạm Nhật Minh.

Anh ta chậm rãi nói: “Tôi chỉ muốn thương lượng điều kiện với Tổng giám đốc Phạm mà thôi.”

“Điều kiện gì?”

Phạm Nhật Minh lập tức hỏi lại, ánh mắt anh vẫn dừng trên người Nguyễn Khánh Linh, giống như sợ mình rời mắt đi một giây là cô sẽ gặp bất trắc vậy. Hàn Văn Trịnh nhìn Phạm Nhật Minh, nụ cười trên mặt càng rõ hơn. Anh ta biết kế hoạch của bản thân rất thành công.

“Cũng chẳng phải chuyện lớn gì đâu. Tôi muốn anh chuyển nhượng tất cả cổ phần của Công ty DM, Tập đoàn nhà họ Phạm và tất cả tài sản dưới tên anh sang cho tôi. Sau khi anh ký hợp đồng chuyển nhượng cổ phần xong, tôi sẽ trả cô ấy lại cho anh. Anh thấy sao?”

Hàn Văn Trịnh cười cười đá lông nheo nói.

Biểu cảm trên mặt anh ta vô cùng bình thản, giống như đang bàn chuyện làm ăn bình thường với Phạm Nhật Minh thôi vậy. Nhưng hai người nghe thấy lời này của anh ta lại có biểu cảm không giống nhau.

Mặc dù Nguyễn Khánh Linh bị trói, nhưng vẫn có thể nghe thấy cuộc nói chuyện phía bên Phạm Nhật Minh truyền tới. Đương nhiên, cô nghe rõ điều kiện mà Hàn Văn Trịnh vừa đưa ra.

Hóa ra, ban đầu anh ta đã có ý này. Hàn Văn Trịnh biết rõ có thể dùng Nguyễn Khánh Linh để uy hiếp anh, vì thế anh ta mới bắt cô lại để bắt Phạm Nhật Minh thỏa mãn điều biện của mình.

Đúng là âm hiểm, bỉ ổi!

Không được, không thể chuyển nhượng cổ phần cho Hàn Văn Trịnh được. Nếu làm như vậy, anh sẽ bị mất hết. Khó khăn lắm Phạm Nhật Minh mới tạo dựng được sự nghiệp như hiện nay, sao có thể dễ dàng chắp tay dâng cho người khác chỉ vì cô được? Hơn nữa, người kia lại còn là tên khốn Hàn Văn Trịnh này!

Tuyệt đối không được!

Nguyễn Khánh Linh muốn lên tiếng, muốn ngăn cản Phạm Nhật Minh làm như vậy. Nhưng miệng cô bị bịt chặt nên không thể nói ra được. Anh thấy động tác giãy dụa của cô, trên gương mặt lạnh lùng của anh hiện lên sự yêu thương và không đành lòng.

Phạm Nhật Minh đồng ý mà không hề do dự chút nào: “Được, tôi đồng ý với anh.”

“Bây giờ, tôi sẽ gọi điện thoại cho trợ lý để cậu ấy chuẩn bị hợp đồng chuyển nhượng và đưa tới.”

“Được, Tổng giám đốc Phạm đúng là người thẳng thắn.”

Hàn Văn Trịnh cũng không hề suy nghĩ nhiều, anh ta cười cười đồng ý.

Khoảng mười phút sau, có người cầm hợp đồng chuyển nhượng tới. Phạm Nhật Minh lập tức cầm bút định ký tên. Lúc này, Hàn Văn Trịnh ở đối diện nhìn tay anh không chớp mắt. Trong mắt anh ta lóe lên ánh sáng của kích động và tham lam.

Đợi sau khi Phạm Nhật Minh ký tên, tất cả tài sản của anh sẽ là của anh ta. Mà người đàn ông này sẽ trở thành kẻ không đáng một đồng. Đến lúc đó, Hàn Văn Trịnh không tin Nguyễn Khánh Linh vẫn đồng ý đi theo Phạm Nhật Minh.

Cho dù cô thật sự vẫn bằng lòng đi theo, nhưng anh lấy đâu ra năng lực để bảo vệ Nguyễn Khánh Linh? Thậm chí, Hàn Văn Trịnh còn tưởng tượng tới cảnh người đẹp nằm trong lòng mình trong tương lai không xa. Anh ta không nhịn được cười lớn hơn.

Đúng lúc này, trong máy tính bẳng truyền tới một tiếng la thất thanh.

“Cậu chủ, cô ấy đập đầu vào tường tự sát rồi!”

“Gì cơ?”