Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 1308




Chương 1308

Anh ấy vừa nghe điện thoại, còn chưa kịp lên tiếng thì một giọng nữ sốt sắng, đầy vẻ lo lắng vang lên từ đầu dây bên kia, hình như cô còn đang ở ngoài đường: “Phạm Nhật Minh bị người ta bắt đi rồi. Bây giờ, tôi đang đuổi theo bọn chúng. Anh mau tới đây đi, tôi sẽ gửi định vị cho anh.”

“Được.”

Trung Huy lập tức đáp lại. Anh ấy cúp điện thoại rồi khởi động xe, tạm thời bỏ qua chuyện về Lâm Đỗ Nhã.

Lúc này,  Nguyễn Khánh Linh đã tới bãi đậu xe ở tầng hầm của bệnh viện, theo sát chiếc xe thương vụ màu đen phía trước. Trên mặt cô đầy mồ hôi, lộ rõ vẻ lo lắng.

Vừa rồi, Trung Huy đưa Nguyễn Khánh Linh về bệnh viện, cô chỉ rời phòng bệnh đi vào nhà vệ sinh một chút thôi. Lúc quay lại phòng bệnh thì phát hiện người trong phòng đã biến mất. Cùng lúc đó, ở cửa thang máy cách đó không xa, một người đàn ông đội mũ áo kín mít vội vã đẩy một chiếc xe lăn rời đi.

Từ thân hình tới cách ăn mặc của người trên xe lăn kia rất giống Phạm Nhật Minh. Nguyễn Khánh Linh không kịp nghĩ nhiều, trong lòng cô vô cùng lo lắng nên vội vàng đuổi theo, sau đó gọi điện thoại cho Trung Huy.

Cũng may sau khi vào tầng hầm, cô nhìn thấy người đàn ông có cử chỉ kỳ lạ vừa rồi đang đẩy xe lăn lên xe, mà người ngồi trên xe thì đang gục đầu xuống, dường như đã bị hôn mê bất tỉnh.

Nguyễn Khánh Linh cảm giác tim của mình sắp nhảy ra ngoài. Hai tay cô nắm chặt lấy tay lái, mắt không dám rời khỏi chiếc xe kia dù chỉ một giây. Dường như chiếc xe trước mắt cũng phát hiện ra có người đi theo, tốc độ của chiếc xe đó càng lúc càng nhanh, thậm chí còn vượt cả đèn đỏ.

Lúc này, Nguyễn Khánh Linh chẳng để ý tới gì nữa, cô cũng vượt đèn đỏ theo. May mà ngã tư này cũng khá vắng, gần như không có xe cộ, người lưu thông trên đường. Chiếc xe trước mặt càng lái nhanh hơn, cuối cùng tiến vào một trang viên.

Nguyễn Khánh Linh nhìn trang viên trước mắt, trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác bất an. Cô nắm chặt vô – lăng, hơi chần chờ một lát. Đúng lúc này, chiếc xe thương vụ màu đen cách đó không xa dừng lại, người đàn ông đội mũ áo kia xuống xe.

Ngay sau đó, người đàn ông này kéo một người bị trùm vải đen trên đầu xuống xe một cách thô bạo, người kia lảo đảo bước xuống xe. Hai tay của người này bị trói ngược ở phía sau, bị ép đi vào trong trang viên.

Nguyễn Khánh Linh vừa nhìn thấy người đàn ông bị trói tay kia thì cảm thấy trái tim như bị ai bóp chặt. Đó chính là Phạm Nhật Minh, chắc chắn là anh. Lúc này, cô chẳng kịp nghĩ gì nữa, lập tức lái xe tiến vào trong trang viên. Đây vốn là trang viên tư nhân, nhưng Nguyễn Khánh Linh lại vào một cách rất thuận lợi.

Xung quanh vốn không có ai, nhưng khi cô vừa xuống xe thì bỗng nhiên có rất nhiều người mặc đồ đen vây xung quanh. Nguyễn Khánh Linh đã bị bao vây.

Cô vừa ý thức được điều này, trong lòng lập tức xuất hiện một suy đoán bản thân đã trúng kế rồi. Rốt cuộc người lừa Nguyễn Khánh Linh tới đây là ai?

Trong lúc cô còn đang suy nghĩ thì một người đàn ông chậm rãi xuất hiện từ phía sau những người bảo vệ kia. Anh ta mặc một bộ âu phục đặt may cao cấp màu xám, giữa hai mắt là sống mũi cao thẳng, trông vô cùng nhã nhặn, dịu dàng.

Nhưng trong đáy mắt người đàn ông này có sự lạnh nhạt. Từ khi nhìn thấy Nguyễn Khánh Linh, khóe miệng anh ta luôn nhếch lên, trong mắt lóe ra tia sáng.

Cô vừa nhìn thấy người đàn ông này thì ngây người ra. Sau đó, trong lòng dâng lên cảm giác bối rối và sợ hãi, Nguyễn Khánh Linh đang định xoay người chạy đi thì anh ta lập tức giữ chặt cửa xe lại, không cho cô có cơ hội lên xe.

Cũng vì thế mà Nguyễn Khánh Linh bị kẹp ở giữa xe và người đàn ông kia. Cô nhìn anh ta, bờ môi trắng bệch run run cất lời: “Anh muốn làm gì?”

Người đàn ông trước mặt này chính là Hàn Văn Trịnh – người đã nhốt cô gần một tháng. Lần cuối hai người gặp mặt, anh ta cũng muốn bắt cô đi. May mà lúc đó Trung Huy cũng ở đó nên Hàn Văn Trịnh không thành công. Nhưng lần này, Nguyễn Khánh Linh chỉ có một mình, tất cả người ở xung quanh đều là người của anh ta.