Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 1147




Chương 1147

Nhưng bây giờ nghe chính miệng dì Hoa nói ra, hiện thực tàn khốc bắt cô phải đối mặt, không cho cô trốn tránh thêm nữa.

Bà thật sự đã già yếu rồi, có thể rời khỏi thế gian này bất cứ lúc nào.

Tất cả những ký ức ngày bé như một thước phim tua chậm chạy trong đầu cô, trước đây khi nhà họ Nguyễn không chịu nhận cô, chính bà là người đã bảo vệ, chăm sóc cô, ngay cả khi biết được sự thật cô thật sự không phải con cháu mang cùng dòng máu với nhà họ Nguyễn, bà cũng không hề ghét bỏ mà vẫn tiếp tục chăm sóc cho cô, thậm chí còn cưng cô hơn cả đứa cháu ruột của bà là Nguyễn Khánh Nga.

Chính vì vậy mà việc bà Nguyễn ốm nặng và có thể ra đi bất cứ lúc nào là một việc khiến cô khó có thể chịu nổi.

Bà Nguyễn thấy Nguyễn Khánh Linh khóc thì rất xót xa nhưng bà không trách dì Hoa, dù sao bà ấy cũng có ý tốt.

Bà ôm lấy Nguyễn Khánh Linh vào lòng để cô tựa vào ngực mình, giọng nói run rẩy, không nỡ nói với Nguyễn Khánh Linh: “Khánh Linh à, số kiếp của bà đã tận rồi, con người ai rồi cũng phải trải qua sinh lão bệnh tử, con đừng đau buồn quá…”

“Bây giờ con đang ở đây rồi thì… bà có chuyện muốn nhờ con.”

Bà Nguyễn hơi ngập ngừng nói.

Mặc dù đang rất đau lòng nhưng Nguyễn Khánh Linh kiềm chế lại để nghe được lời bà nói: “Có chuyện gì bà cứ nói đi, con nghe đây ạ.”

Mặt bà Nguyễn hiện lên vẻ ngượng ngùng, có vẻ có chuyện gì đó khó nói.

Suy nghĩ một hồi xong bà vẫn quyết định lên tiếng: “Khánh Linh à, bà mong con có thể giúp đỡ Khánh Nga…”

Cái tên Nguyễn Khánh Nga này đã rất lâu không xuất hiện trong cuộc sống của Nguyễn Khánh Linh rồi.

Chuyện để cô có thể nhớ tới cái tên này cũng chỉ có lần Nguyễn Khánh Nga bị một tên ngôi sao nổi tiếng giở trò, ngoài chuyện đó ra thì cô không còn ấn tượng nào khác cả.

“Cô ấy có chuyện gì thế ạ?”

Nguyễn Khánh Linh ngạc nhiên hỏi.

Lúc này, tầm mắt của bà Nguyễn đang nhìn về phía dì Hoa.

Dì Hoa mở miệng nói: “Mấy ngày trước, lúc tôi đến chợ trung tâm thành phố mua đồ ăn thì có nhìn thấy cô hai, cô ấy đang… chọn lựa mấy bó rau còn sót lại ở đấy.”

Thật ra, lúc mở miệng nói những lời này, dì Hoa cũng rất khiếp sợ.

Dù sao thì lúc trước cô ta cũng là một cô gái giàu có được mọi người nuông chiều đến mức kiêu ngạo và vênh váo, vậy mà bây giờ lại thảm hại đến mức phải đến chợ để chọn rau, sự chênh lệch này thật sự là quá lớn, suýt chút nữa đã làm cho người ta không thể nào tin được đây là sự thật.

“Lúc đó, sau khi tôi nhìn thấy cô hai cũng không có tiến lên bắt chuyện với cô ấy mà ngược lại tôi lén theo cô ấy về nhà, kết quả phát hiện… căn biệt thự vốn dĩ là của nhà họ Nguyễn cũng đã bị cô hai bán đi rồi, với lại hình như cô ấy cũng không có ở lại nhà chồng, thay vào đó là dọn đến sống tại một căn phòng trống cũ dột nát.”

“Phòng trống?”

Nghe vậy, Nguyễn Khánh Linh không khỏi nhíu mày.

Cô nhớ rõ, vào lúc mà Nguyễn Khánh Nga thừa kế tập đoàn nhà họ Nguyễn, bởi vì cô ta hám lợi thích làm việc đao to búa lớn kết quả làm cho công ty lâm vào khủng hoảng, sau đó tập đoàn nhà họ Nguyễn liền nhanh chóng chuyển sang danh nghĩa của cô, để cho cô trực tiếp đứng tên.