Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 1144




Chương 1144

Đây là lần đầu tiên anh ta đeo khuyên tai cho phụ nữ vì thế chẳng trách lúc này anh ta cảm thấy có chút căng thẳng. Mạch Phong Trần nghĩ rằng khuyên tai sẽ rất khó đeo và rất mất thời gian nhưng không ngờ lại có thể đeo vào dễ dàng như thế.

Mạch Phong Trần nhìn đôi tai xinh xắn của người phụ nữ cảm thấy có chút ngẩn người.

Người đàn ông im lặng một lúc lâu khiến Nguyễn Khánh Linh cảm thấy có chút lì lạ, nhanh chóng xoay đầu nhìn anh ta.

Ánh mắt của Mạch Phong Trần nhanh chóng chạm vào mắt cô.

Ánh mắt anh dính chặt vào gương mặt trong trẻo và thuần khiết của người phụ nữ, ánh mắt đang nhìn cô nhanh chóng trở nên nóng rực.

Trong đầu anh ta thậm chí còn xuất hiện những ý tưởng không đứng đắn với cô.

Thử nhìn một chút xem, cô có đồng ý hay không? Nếu cô và Phạm Nhật Minh ở cùng với nhau thì có gì khó nói chứ? Dù sao thì đây là cô gái mà anh ta đã thầm yêu suốt hơn mười năm…”

Nguyễn Khánh Linh đột nhiên có cảm giác ánh mắt Mạch Phong Trần khi nhìn cô có chút xa lại, cũng khiến cô tim đập chân run.

Ánh mắt của anh ta vừa rồi sao lại khiến cô cảm thấy dường như… Anh ta đang có gì đó với cô?

Hơn nữa cô chưa từng cảm nhận được giác này trước đây ở chỗ của Mạch Phong Trần. Khi ở trong bệnh viện, lúc anh ta nhìn Nguyễn Khánh Linh cũng khiến cô cảm thấy điều này.

Thế nhưng sau đó anh ta ra ngoài thì cô lại không còn cảm thấy vậy nữa.

Thế nhưng bây giờ ánh mắt này lại xuất hiện.

Nguyễn Khánh Linh theo bản năng lùi về sau một bước, vẻ mặt cô có chút cảnh giác nhìn anh ta.

Mạch Phong Trần vốn muốn tỏ tình với người phụ nữ trước mắt này, thế nhưng khi anh ta nhìn thấy ánh mắt cảnh giác của cô thì Mạch Phong Trần liền từ bỏ ý định tỏ tình này.

Thế nhưng anh ta cũng không để lộ vẻ bất thường, cười một cái, như không có gì xảy ra lên tiếng: “Em đeo vào trông rất đẹp. Quả nhiên em rất hợp với chiếc khuyên tai này của bác gái.”

“Thật không?”

Nguyễn Khánh Linh cũng cười theo, đưa tay sờ sờ tai mình, cúi đầu không biết đang nghĩ gì.

Mạch Phong Trần làm như không thấy động tác tự đắc kia của cô, trên mặt vẫn giữa nguyên nụ cười như cũ, anh lại nói: “Khánh Linh, bây giờ anh có chuyện phải đi ngay, lần này anh về đây nói có một số việc cần xử lý, một trong số đó chính là để từ biệt em.”

“Anh phải đi sao?”

Nguyễn Khánh Linh đột nhiên ngẩng đầu hỏi lại.

“Ừm.”

Mạch Phong Trần cười nhẹ nhàng, trông như ánh mắt nóng bỏng vừa rồi không phải của anh ta vậy.

Nguyễn Khánh Linh ít nhiều cũng cảm thấy hơi buồn.

Hai người họ vẫn chưa gặp nhau bao lâu, thế mà bây giờ Mạch Phong Trần đã phải đi rồi.

Thật ra thì trong lòng Nguyễn Khánh Linh vẫn luôn xem Mạch Phong Trần giống như một người anh lớn của mình. Trước đây cô vẫ luôn cho rằng anh ta đã chết, vất vả lắm hai người họ mới gặp lại nhau vì thế đương nhiên là Đường Tiểu Thất sẽ không muốn để anh ta đi nhanh như thế.

Thế nhưng cô cũng biết Mạch Phong Trần về nước là để xứ lý công việc, cô cũng không ích kỷ muốn giữ Mạch Phong Trần ở lại bên mình mãi như thế được.

Vì thế, Nguyễn Khánh Linh mím môi một cái rồi nói: “Vậy cũng tốt, khi nào thì anh đi? Em sẽ ra tiễn anh.”

Mạch Phong Trần lại cười từ chối.