Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 1106




Chương 1106

Trong phút chốc khi ánh đèn trong phòng bật sáng, dù phản ứng nhanh đến đâu, anh ta cũng không thể ngăn cản phản ứng sinh lí của bản thân.

Người mặc đồ đen nhíu nhíu mắt, cùi chỏ của anh ta đột nhiên bị túm lại, sau đó toàn thân anh ta đều bị giữ chặt, sau đó anh ta bị ném thẳng xuống đất khi còn chưa kịp phản kháng gì.

Hai tay anh ta bị giữ chặt phía sau lưng, không thể động đậy.

Lúc này, người đàn ông phía sau nhấc mũ của anh ta lên, anh ta có thể nhìn thấy một cách rõ ràng khuôn mặt của người đàn ông mặc đồ đen.

Đồng thời, người mặc đồ đen cũng nhìn rõ khuôn mặt của Hiên Viên Minh.

Hai người nhìn nhau, một người thì khuôn mặt hung dữ và xấu xa, còn một người thì khóe miệng trên mặt khẽ nhếch lên một nụ cười, hình như còn có có cái bộ dạng cười đùa cợt nhả nữa.

“Hiên Viên Minh?”

Đúng lúc này, Hà Tử Ngưng cũng từ từ đi tới, cô ta từ bên ngoài bước vào, nhìn thấy người đàn ông bên trong, vốn dĩ trong lòng cô ta vẫn có chút không rõ, nhưng lúc này cô ta nhìn thấy vẻ mặt của anh ta, thì mới phản xạ có điều kiện hỏi.

Người mặc đồ đen vẫn đang liều mạng giãy dụa, nụ cười của Hiên Viên Minh hơi thu lại, anh ta có chút tức giận, anh ta trực tiếp nói với Hà Tử Ngưng: “Cô đi kiếm một sợi dây thừng tới đây, sợi nào chắc chắn một chút nhé, trói anh ta lại xem anh ta có thành thật hay không.”

“Biết rồi.”

Mặc dù vào thời khắc này, Hà Tử Ngưng vẫn còn cảm thấy mọi thứ hơi lờ mờ, nhưng hiện tại cô ta cũng hiểu được tầm quan trọng của việc bắt người áo đen phải phục tùng.

Cô ta nhanh chóng tìm thấy một sợi dây thừng ở trong bếp, sau đó cô ta đem nó ra nó cho Hiên Viên Minh.

Hai ba phút sau, người đàn ông đã trói chặt tay người đàn ông mặc đồ đen rồi anh ta mới thả lỏng tay ra.

“Đi thôi, tiễn anh ta tới đồn cảnh sát nào.”

Hiên Viên Minh trực tiếp mang theo quần áo của người đàn ông mặc đồ đen rồi dẫn anh ta ra ngoài.

“…”

Hà Tử Ngưng vẫn còn một chút bối rối về tình hình đang xảy ra. Cô ta đứng đó một lúc, cho đến khi Hiên Viên Minh quay đầu lại và gọi cô ta, sau đó cô ta mới đi theo.

Trong xe, Hiên Viên Minh trực tiếp đánh ngất người đàn ông mặc đồ đen, sau đó để anh ta ngồi ở băng ghế sau, trong khi anh ta và Hà Tử Ngưng ngồi ở phía trước.

Lúc này, cuối cùng thì Hà Tử Ngưng cũng tìm thấy cơ hội, cô ta hỏi: “Làm sao anh biết rằng tôi đang gặp nguy hiểm thế?”

Hiên Viên Minh im lặng một lúc, sau đó anh mới mở miệng: “Tôi đang ở dưới lầu nhìn thì thấy đèn trong phòng cô ta mãi vẫn chưa sáng, vì thế nên tôi đi lên xem sao.”

“Vậy tại sao anh lại có mật khẩu nhà tôi để đi vào chứ?”

Hà Tử Ngưng hỏi ngay lập tức, mắt cô ta nhìn chằm chằm vào người đàn ông.

Khi Hiên Viên Minh trả lời câu này, anh ta không hề suy xét, anh ta mỉm cười: “Cô đổi đi đổi lại thì mật khẩu cũng chỉ mãi có một cái còn gì.”

“Cái gì cơ?”

Hà Tử Ngưng ngay lập tức cau mày lại và hỏi tiếp: “Ý của anh là gì?”

Quả thực, vì để tránh phiền toái, cho nên tất cả các tài khoản của cô ta hầu như đều đặt cùng một mật khẩu, thế nhưng Hiên Viên Minh anh ta làm sao mà biết được chuyện đó chứ? Hơn nữa, anh ta còn biết chính xác mình đặt mật khẩu là gì nữa cơ mà?