Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 1065




Chương 1065

Nhưng mà, lúc này, đầu óc của Nguyễn Khánh Linh đã đau đến sắp nổ tung, căn bản là không nghe thấy những lời anh nói.

Đột nhiên, Phạm Nhật Minh nâng cằm của người phụ nữ lên một cách có chút thô lỗ. Anh dùng một tay để đóng cửa xe lại rồi trực tiếp đặt cô tựa vào xe mà dùng sức hôn.

Hơi thở ngọt ngào quen thuộc chui vào khoang miệng và khoang mũi của người đàn ông.

Anh cảm thấy, giờ phút này trên người mình dấy lên, không chỉ là cảm giác tức giận đã bị đè nén từ lâu, mà còn cả dục vọng mãnh liệt muốn có được cô, muốn đưa cô và anh hòa vào một thể.

Đặc biệt là lúc này, cả người phụ nữ trong lòng mềm nhũn như nước biển mùa xuân. Hơi thở khi bị bệnh của cô đã kích thích vào sâu trong dây thần kinh trên đầu anh.

Phạm Nhật Minh không thể chờ được nữa. Anh ôm người phụ nữ này lên, mở cửa xe của ghế sau ròi đè cô xuống chiếc ghế da cao cấp ở phía sau, lấy tay luồn vào trong quần áo của cô.

Bỗng nhiên, đèn cảm ứng trong xe sáng lên, lúc này Phạm Nhật Minh mới nhìn thấy rõ khuôn mặt của người phụ nữ dưới thân mình.

Động tác của anh đột nhiên dừng lại.

Lúc này, toàn bộ khuôn mặt nhỏ bé của Nguyễn Khánh Linh đã trở nên trắng bệch, hai bên má lại đỏ ửng một cách không bình thường.

Anh có  cảm giác lòng bàn tay đang chạm vào phần da thịt ở dưới bụng cũng đang nóng lên không ngừng.

Phạm Nhật Minh giống như là lúc này mới ý thức được điều gì đó. Đôi mắt của anh nhìn chằm chằm vào bộ quần áo mà người phụ nữ đang mặc.

Bởi vì động tác vừa rồi của anh, khóa kéo áo khoác của Nguyễn Khánh Linh cũng bị anh kéo ra, vì thế mà làm lộ bộ quần áo bên trong.

Sọc trắng xanh, đây chính là bộ quần áo dành cho bệnh nhân trong bệnh viện.

Khi nghĩ lại chuyện cô gái nhỏ này bị đưa đến bệnh viện, trong nháy mắt anh mới có phản ứng.

Không phải là cô đã chạy từ bệnh viện đến đây đấy chứ?

Phạm Nhật Minh khẽ mắng mình một tiếng rồi một lần nữa kéo cái khóa của áo khoác lên cho cô, đồng thời lấy áo khoác của mình bọc quanh người cô một cách chắc chắn.

Trên mặt anh hiện lên một chút ảo não. Anh đứng ra khỏi người của cô, nhìn khuôn mặt không có chút máu nào của cô mà không nhịn được, thấp giọng mắng một câu thô tục.

Phạm Nhật Minh ôm cô về ghế ở phía trước rồi thắt dây an toàn cho cô. Anh đang định đưa cô về bệnh viện nhưng khi anh đang muốn quay về ghế lái thì cánh tay của anh bỗng nhiên bị người phụ nữ này ôm lấy.

“Đừng đi mà…”

Do cô gái nhỏ đang bị sốt cho nên cảm thấy có chút mơ hồng, nói chuyện cũng không được lưu loát lắm, nhưng sực lực ở tay của cô lại không nhỏ.

Phạm Nhật Minh bật cười. Bỗng dưng, anh nghĩ tới Mạch Phong Trần, nụ cười trên mặt dừng lại một chút, anh hỏi: “Em không muốn để ai đi vậy?”

Lúc này, Nguyễn Khánh Linh nhíu nhíu mày, rên rỉ: “Trên người… Thật là khó chịu…”

Mặc dù Phạm Nhật Minh không nhận được câu trả lời mình muốn, nhưng khi anh nhìn vẻ mặt đau đớn của người phụ nữ này, anh đột nhiên lại cảm thấy đau lòng. Anh kéo tay cô ra, quay về vị trí lái xe rồi lái đến thẳng bệnh viện.