Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 1059




Chương 1059

Ánh mắt Nguyễn Khánh Linh và Mạch Phong Trần chạm nhau trên không trung.

Kỳ thật, trước đây khi còn bé, hai ngờ cũng không phải là không có tiếp xúc gần như vậy, nhưng mà, trước đây Nguyễn Khánh Linh còn bé nên không biết cái gì. Nhưng hôm nay, sau khi tiếp xúc ánh mắt với người đàn ông này, cô theo bản năng tim đập nhanh, vội vàng lùi lại.

Mạch Phong Trần cũng nhận ra vừa rồi mình có chút thất lễ, anh ta thanh thanh giọng nói, đang định nói gì, thì di động của mình vang lên.

Vì thế, anh ta đi nhận điện thoại.

Lúc này, Nguyễn Khánh Linh ngồi ở trên giường, cô nhìn người đàn ông, có chút kinh ngạc, trong đầu không hiểu sao lại hiện lên hình ảnh hai người đối mắt, ánh mắt anh ta nhìn chằm chằm mình.

Có cảm giác như, ánh mắt anh Tiến Hòa nhìn mình, cùng với Phạm Nhật Minh nhìn cô cũng không khác nhau lắm?

Tuy nhiên, Nguyễn Khánh Linh luôn coi Mạch Phong Trần như anh trai của mình. Cô không có suy nghĩ nào khác với anh ta và có lẽ cô vừa nhìn nhầm mà thôi.

Đúng lúc Nguyễn Khánh Linh đang cảm thấy có chút bất an thì Mạch Phong Trần cũng nghe điện thoại xong và quay trở lại. Lúc này, sắc mặt của anh ta có chút nghiêm túc, anh ta nhìn cô rồi nói: “Khánh Linh, công ty của tôi ở nước Anh tạm thời xảy ra chút chuyện. Có lẽ tôi phải về đó để xử lý vài việc.”

Không hiểu vì sao, Nguyễn Khánh Linh sau khi nghe thấy những lời này của anh ta thì lại cảm thấy nhẹ nhõm, cô vội vàng nói: “Vậy thì anh mau đặt vé sớm nhất để trở về đi, nếu không mọi chuyện lại tồi tệ hơn mất.”

“Được rồi, vậy thì em hãy tự chăm sóc bản thân cho tốt, nếu có chuyện gì thì nhớ nói cho y tá biết, tôi đã nhờ y tá để ý đến em rồi.”

“Được rồi, tôi hiểu rồi.” Nguyễn Khánh Linh nghe thấy anh ta thì nói.

Mạch Phong Trần liếc nhìn cô trong lòng có chút bất mãn nhưng cuối cùng anh ta vẫn rời đi. Mạch Phong Trần không hiểu sao Nguyễn Khánh Linh sau khi nghe tin mình rời đi thì trên mặt lại hiện lên vẻ nhẹ nhõm như thế?

Tuy nhiên, cho dù Tiến Hoà có thắc mắc đến đâu thì anh ta cũng phải trở về nước Anh ngay lập tức. Kỳ thật, lần này công ty đằng kia xảy ra chuyện, trong đầu anh ta cũng mơ hồ đoán trước được có chuyện gì.

Mạch Phong Trần cảm thấy tám đến chín phần là do Phạm Nhật Minh làm, có lẽ Nhật Minh thấy hai ngày nay anh ta đều ở bên cạnh Khánh Linh nên không thể ngồi yên được nữa mà muốn đuổi anh ta về nước Anh.

Mạch Phong Trần nghĩ đến đây thì không khỏi cười nhạo, nụ cười dịu dàng vừa rồi đối với Nguyễn Khánh Linh đã hoàn toàn biến mất.

Tuy rằng lúc này khóe miệng anh ta vẫn mang theo ý cười nhưng nếu nhìn chăm chú thì có thể khiến người ta hoảng sợ. Sự lạnh lùng trong mắt anh ta ngày càng rõ ràng.

Sau khi Mạch Phong Trần rời đi, Nguyễn Khánh Linh đang chuẩn bị chìm vào giấc ngủ thì nhận được cuộc gọi Zalo từ Lăng Huyền.

Cô lập tức bắt máy, lúc này Lăng Huyền và Trần Hữu Nghị đang đi công tác ở nước ngoài, hai người họ đang ở văn phòng của Trần Hữu Nghị.

“Khánh Linh, rốt cuộc vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?” Giọng Lăng Huyền đầy kinh ngạc khẩn trương hỏi cô.

Khi Nguyễn Khánh Linh nghe được lời của Lăng Huyền thì sửng sốt hỏi: “Tin tức gì cơ?”

Lúc nãy cô đang dùng bữa nên không xem điện thoại, cô cũng không hiểu tin tức mà Lăng Huyền đang nói là gì.

Ở đầu bên kia, giọng nói của Lăng Linh đã cao hơn một chút: “Cậu vẫn chưa xem tin tức sao? Tin tức quan trọng như vậy mà cậu cũng không biết à?”