Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 1034




Chương 1034

Anh càng tức giận thì sẽ càng bình tĩnh.

Mặc dù Nguyễn Khánh Linh không biết tại sao người đàn ông kia cứ luôn ép giá anh, nhưng Nguyễn Khánh Linh không muốn để Phạm Nhật Minh tăng giá lên nữa.

Mặc dù cô biết, đến cuối cùng nhất định Phạm Nhật Minh sẽ đấu giá thành công.

Nhưng hiện tại giá đã lên tới bảy mươi tỷ VNĐ, nếu còn tiếp tục tăng giá, lúc cô nhận được chiếc khuyên tai thì chắc là giá cũng đã cao đến mức cô không thể tưởng tượng được, thậm chí nó sẽ nặng trĩu tới mức cô không thể tiếp nhận nổi.

Cho nên Nguyễn Khánh Linh lựa chọn ngăn cản anh.

“Tại sao?”

Người chủ trì trên sân khấu sắp kết thúc việc đếm ngược.

“Quá đắt, không đáng.”

Nguyễn Khánh Linh trả lời.

“Em sợ anh không có tiền à?”

Phạm Nhật Minh hỏi lại, lúc này, đếm ngược đã kết thúc, chiếc khuyên tai cuối cùng được người đàn ông đó đấu giá với giá bảy mươi tỷ VNĐ.

Nguyễn Khánh Linh biết việc mình đột nhiên ngăn cản anh đấu giá chắc chắn sẽ khiến anh không vui, cô cũng cảm thấy hơi áy náy, chỉ vì muốn cô vui nên Phạm Nhật Minh mới muốn giành được chiếc khuyên tai kia bất kể giá cả, nhưng cuối cùng lại bị cô ngăn lại.

Cô chủ động kéo tay anh, nũng nịu nói: “Nhưng mà em không muốn anh phải tiêu nhiều tiền như thế chỉ để mua một thứ chẳng có tác dụng gì, tất cả đều là chuyện quá khứ rồi, em cũng nên học nghĩ thoáng ra mới phải.”

Chẳng biết tại sao, lúc Nguyễn Khánh Linh nói lời này, Phạm Nhật Minh luôn cảm thấy trong lời nói của cô có vấn đề.

Chuyện quá khứ? Rốt cuộc chiếc khuyên tai kia thể hiện cho cái gì? Ngoại trừ mẹ cô ra thì trong quá khứ của cô đã có chuyện gì xảy ra?

Lần đầu tiên Phạm Nhật Minh tò mò tới phát điên như vậy.

Anh phát hiện mình biết rất ít về quá khứ của cô, đến mức tới bây giờ, anh chỉ như một thằng ngu, thậm chí cũng không biết ý nghĩa thật sự của chiếc khuyên tai kia đối với cô.

Nhưng Phạm Nhật Minh cũng không thể hiện rõ ra mặt.

Vẻ mặt anh vô cùng bình tĩnh, xoa đầu cô và nói: “Được, nghe em hết.”

Nghe thấy vậy, Nguyễn Khánh Linh cố quan sát biểu cảm của anh, sau khi chắc chắn là anh không tức giận thì mới yên tâm.

Buổi đấu giá vẫn còn tiếp tục, nhưng người đàn ông ra giá bảy mươi tỷ VNĐ lúc nãy cầm hộp khuyên tai đã được đóng gói và rời đi.

Lúc mày, một chiếc xe Maybach màu đen chậm rãi dừng lại trước cửa quán rượu.

Cửa sổ ghế phía sau hạ xuống để lộ nửa mặt thanh thoát của một người đàn ông, phía trên sống mũi cao cao là một đôi mắt màu vàng, toàn thân toát ra khí chất tao nhã lịch sự.

“Cậu chủ, đã lấy được đồ rồi.”

Người đàn ông mặc âu phục cung kính khom lưng, đưa vật trong tay cho người đàn ông trong xe.

“Vất vả rồi.”

Mạch Phong Trần cầm lấy chiếc hộp, giọng điệu bình ổn.