Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 1022




Chương 1022

Phạm Nhật Minh trơ mắt nhìn cô bé nhỏ kia chuồn ra từ trong vòng tay anh, giống như một con cá chạch xảo quyệt vậy, thế mà anh không nắm lại kịp.

Nhưng mà, Phạm Nhật Minh rất nhanh lại kéo cô vào trong lòng mình, lần này, anh giữ cô thật chặt trong lòng, cúi đầu hôn mạnh một cái, như là đang trừng phạt sự nghịch ngợm trước đó của cô.

“Cô bé nhỏ, còn dám nói tâm lý anh u ám nữa không?” Nguyễn Khánh Linh bị anh hôn đến môi hơi tê, nhưng cũng không đau.

Nhưng mà, cô vẫn cười nhận thua: “Không dám nữa.”

Nghe đến đây, Phạm Nhật Minh mới hài lòng.

Tiếp sau đó, trên mặt anh hiện lên một nụ cười mê hoặc chúng sinh, nâng cằm của cô lên, hỏi ngược lại: “Anh đã nói cho em chí hướng của anh, vậy có phải em cũng nên nói cho anh biết chí hướng của em không?”

Con ngươi của cô nhanh chóng đảo qua đảo lại, cũng không biết trong đầu lại nảy ra suy nghĩ kì lạ gì nữa.

Cô cười nói: “Muốn em nói với anh thì được đó, nhưng mà, chúng ta chơi một trò chơi trước.”

Phạm Nhật Minh đã sớm biết sự ranh ma quỷ quái của cô, cũng không bất ngờ gì, cười hỏi lại: “Được thôi, chơi cái gì?”

“Thì đặt cược thôi, em viết chí hướng của em lên trên một tờ giấy, sau đó anh đoán, đoán đúng rồi thì phần thưởng do anh tự chọn, nếu như đoán sai, thì làm năm mươi cái chống đẩy.”

Nói xong, cô bé nhỏ còn cố ý nghiêng mắt nhìn anh, giống như đang dùng phép khích tướng để khiêu khích anh vậy.

Đương nhiên Phạm Nhật Minh nhìn ra được trò vặt vãnh của cô, nhưng mà, anh lại không từ chối, nụ cười trên mặt cưng chiều đến tận xương, anh thoải mái đáp một tiếng: “Được, đồng ý với em.”

“Dễ chịu!”

Nguyễn Khánh Linh cười càng tươi hơn nữa, đôi mắt của cô rất to lại còn sáng, khi cười lên sẽ thành một vòng cung hình lưỡi liềm, lại lấp lánh ánh sáng mờ ảo, tựa như vầng trăng khuyết vẫn phát sáng trong màn đen vậy, vô cùng quyến rũ.

Từ trước đến nay Phạm Nhật Minh đều không thể cưỡng lại cô cười như thế này.

Anh lại cúi đầu, mạnh mẽ ép vào môi của cô, hôn cho đến khi người phụ nữ trong lòng thở không nổi, mới buông cô ra.

Đôi má của Nguyễn Khánh Linh đỏ lên, tìm giấy bút đến đây.

Phạm Nhật Minh đứng đối diện với cô, anh khẽ híp mắt lại, ngón trỏ ấn lên đôi môi mỏng của mình, gợi cảm và lạnh lùng lại dung hợp vô cùng thỏa đáng, cũng không hề bất ngờ chút nào, lại gợi cảm muốn chết.

Nguyễn Khánh Linh vừa không chú ý, hồn của mình sắp bị anh câu đi mất rồi…

Cũng may là cô rất nhanh đã lấy lại tinh thần, không tiếp tục đắm chìm nữa, trong lòng lại nhịn không được thầm mắng ông trời không công bằng, đang yên đang lành lại sinh một người đàn ông ra đẹp trai như vậy làm gì?

“Em thua rồi, thì mặc anh xử lý đúng không?”

Ngay trước khi Nguyễn Khánh Linh đặt bút xuống, đột nhiên bên tai vang lên một câu nói như thế của người đàn ông, anh còn cố ý nhấn mạnh ‘mặc anh xử lý’ bốn chữ này, thậm chí, còn rất mờ ám.

Bỗng chốc khiến cho người ta liên tưởng đến phương diện khác không thích hợp với thiếu nhi.

Nguyễn Khánh Linh nhịn không được, đầu bút run rẩy.

Ngòi bút của cô ngừng lại trong chốc lát, viết lại một chí hướng.